Chương 4-1: Nhà tư bản xấu xa

Lúc Hướng Vãn về đến nhà đã gần mười một giờ.

Cô ném túi xách lên trên tủ giày, rồi cởi giày tập tễnh đi về phía ghế sofa.

Kiều Khả Hi vừa mới tắm xong, nhìn thấy cô nằm trên sô pha, vừa lau tóc vừa hỏi: “Hôm nay cậu lại tăng ca à?”Việc nhân nhân viên truyền thông làm thêm giờ có lẽ là chuyện thường tình.

"Không." Hướng Vãn đáp.

"Thế sao cậu về muộn thế này chứ?" Kiều Khả Hi lẩm bẩm một tiếng.

Hướng Vãn nằm trên sô pha, bóng đèn trắng sáng rực, khiến sưng tấy ở mắt cá chân của cô càng thêm đáng sợ . Vết tấy trông có vẻ nghiêm trọng hơn lúc chiều nhiều.

Thực ra lúc này cũng chưa muộn.

Chỉ nửa giờ trước, cô vẫn còn chưa lên được tàu điện ngầm.

Khi xe của Trần Cảnh Nghiêu lao thẳng lên đường cao tốc, Hướng Vãn có chút kinh ngạc.

Cô nhắc tài xế thả cô xuống ga tàu điện ngầm gần đó là được rồi.Nhưng tài xế lại liếc nhìn người đàn ông ngồi ghế sau qua gương chiếu hậu.

Trần Cảnh Nghiêu cau mày, nói: "Địa chỉ."Hướng Vãn thành thật nói ra địa chỉ nhà mình. Đó là căn nhà mà cô và Kiều Khả Hi hiện đang thuê ở chung, cách khá xa, nằm bên ngoài đường vành đai thứ năm.

Trong xe bật điều hòa, Trần Cảnh Nghiêu đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng. Anh bật màn hình điện thoại di động lên và nói: "Vừa hay tôi cũng có công việc ở gàn đó, thuận tiện trở cô về luôn."

Hướng Vãn không hỏi thêm nữa, cuối cùng đành chỉ có thể cảm ơn anh.

Kiều Khả Hi đi vào bếp rót nước, đi ngang qua tủ giày, nhìn thấy chiếc túi ở trên, "Cậu mua cái gì thế?"

Hướng Vãn liếc sang, “Hôm nay trong lúc phỏng vấn, tớ vô tình bị bong gân nên đã mua một ít thuốc.”

"Có nghiệm trọng không?" Kiều Khả Hi nhìn qua, "Sao lại sưng như vậy?"

"Không sao đâu. Tớ tắm trước rồi bôi thuốc."

Hướng Vãn vào phòng lấy bộ đồ ngủ.

Ngôi nhà hơi cũ, có hai phòng ngủ và một phòng khách, cô và Kiều Khả Hi dùng chung phòng tắm.

Cô đang gội đầu thì Kiều Khả Hi mở cửa đi vào sấy tóc.

Hai người họ là bạn cùng lớp đại học, cùng học chuyên ngành truyền thông lại cùng ở chung ký túc xá. Chỉ thiếu việc mặc chung một chiếc váy thôi. Họ ừ lâu đã quen với những tiếp xúc gần gũi như vậy rồi.

Hướng Vãn vào đài truyền hình bằng thư giới thiệu của chủ nhiệm khoa. Kiều Khả Hi không thích gò bó, không chịu được việc ngồi một chỗ làm việc nên thường quay một số đoạn video ngắn.

Tài khoản của cô ấy có lượng truy cập khá tốt. Cô ấy cũng đã kiếm được một ít tiền nhờ sự phát triển của phương tiện truyền thông tự thân trong hai năm qua.Bây giờ cũng miễn cưỡng được coi là một người nổi tiếng trên mạng.

Kiều Khả Hi khá quyến rũ.Cô đang mặc một chiếc váy ngủ có dây sa tanh màu xanh đậm, gương mặt xinh đẹp, thân hình nóng bỏng. Đang sấy tóc, nhưng ánh mắt của cô không chút do dự hướng vào Hướng Vãn.

“Cậu nói một người phụ nữ xinh đẹp như cậu, làm cái gì cũng được sao cứ nhất quyết phải làm phóng viên?”

Hướng Vãn không suy nghĩ nhiều, tùy ý thoa sữa tắm: "Phóng viên thì sao?"

Chuyên môn phù hợp, công việc lại danh giá.

“Cậu cả ngày phơi nắng phơi gió như vậy có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ?”

Theo lời của Kiều Khả Hi, số tiền lương thực tập ít ỏi mà cô nhận được hàng tháng còn không đủ để ra ngoài ăn một bữa.

Phóng viên tập sự tại các đài truyền hình không nhận được bao nhiêu lương, thậm chí có người còn không nhận được tiền.

Hướng Vãn không có biên chế, bằng cách thỉnh thoảng làm việc bán thời gian cô mới có thể sống thoải mái một chút.

“Hôm nay đường bị lụt ở đâu, ngày mai vệ sinh của nhà hàng nào không đạt tiêu chuẩn, cả ngày chạy lung tung trên đường, cuối cùng có thể còn bị đuổi ra ngoài.”

"..."

Thấy cô không nói gì, Kiều Khả Hi nghĩ đến vết thương ở mắt cá chân của cô bèn tắt máy sấy tóc.

"Không thể nào, cậu thật sự bị đuổi ra ngoài sao?"

Vấn đề này vốn dĩ cũng không phức tạp nên Hướng Vãn chỉ giải thích đơn giả trong vài câu.

“Cậu dám đưa tin về đất đai của Kinh Quảng?”

"Trước khi đến đó tớ cũng không rõ. Đến rồi tớ mới biết."

Hướng Vãn dựa lưng vào gạch ốp tường, vươn tay lấy khăn tắm quấn quanh người. Sau khi tắm, làn da của cô được hồi phục, trở nên trắng sáng mọng nước và sáng bóng.

Kiều Khả Hi đắp mặt nạ, nói: "Thật ra các cậu cũng may mắn đấy."

"Là sao?"

"Trần gia Kinh Quảng..."Cô ra dấu hiệu tay nói rồi nói tiếp: "Nếu như cậu thật sự đắc tội họ, đừng nói tớ, ngay cả Lâm Quân Hào cũng không cứu được cậu."

Hướng Vãn không nói nên lời: "Cậu đang nói cái gì vậy? Đây là xã hội pháp quyền đấy? Huống chi tớ cũng chỉ là một con tốt nhỏ bé, người ta cần gì phải ra tay với tớ?"

Kiều Khả Hi nhún vai, nhéo eo cô.

“Vậy cậu đã bao giờ nghe đến từ gọi là nhà tư bản xấu xa chưa?”

Hướng Vãn thay đồ ngủ. Cô lấy trong túi ra hai lọ thuốc trị bong gân, không khỏi thầm nghĩ, có lẽ cũng không khoa trương đến thế.

Không biết là do thuốc mà Trần Cảnh Nghiêu mua có tác dụng tốt hay là do vốn dĩ vết thương không nghiêm trọng. Khi Hướng Vãn tỉnh dậy vào ngày hôm sau, vết đỏ và sưng ở mắt cá chân của cô thuyên giảm bớt một cách rõ ràng.

Nhà đài gần đây đã phát sóng một chương trình buổi tối mới, Hướng Vãn mấy ngày này đều bận rộn chạy ra ngoài để thu thập tài liệu.

Mạc Lập Quân thấy năng lực của cô khá tốt nên đã đưa cho cô rất nhiều bản thảo để viết.

Hướng Vãn bận rộn đến nỗi thức suốt đêm trong phòng biên tập hai ngày liên tiếp.

Lúc cô gặp lại Trần Cảnh Nghiêu một lần nữa, đã là một tuần sau.