Màn đêm xanh thẳm được bao phủ bởi ánh đèn vàng ấm áp trong sân.
Hướng Vãn đứng trước bồn rửa tay, lau khô tay rồi nhìn đồng hồ.Cô không di chuyển, mở WeChat rồi gửi tin nhắn cho Lâm Tuấn Hào.
Nhắn xong, cô không khỏi nhớ lại lời chào hỏi lãnh đạm nhưng lịch sự vừa rồi của người đàn ông, cũng như ánh mắt có chút lạnh lùng của anh ta.Chúng ẩn sau làn khói thuốc, khiến người ta có chút bối rối.
Nói ra cũng thật buồn cười.
Rõ ràng mối quan hệ giữa họ không cần nói chuyện phiếm, so với sự lo lắng của cô, đối phương dường như lại vô cùng thoải mái và có phân lượng.
Nhưng nếu để ý kỹ, có thể thấy anh cũng không quá tò mò về thân phận của cô.
Có lẽ tất cả đều là do giáo dục, anh được dạy là không nên làm con gái khó xử.
Hướng Vãn cất điện thoại đi, cũng không suy nghĩ nữa.
Những người không bao giờ có thể ở cùng một chỗ chẳng qua cũng chỉ là những tình tiết nhỏ trong cuộc đời cô.
Cô đi thẳng ra khỏi nhà vệ sinh và đứng đợi ở trong sân. Không muốn vào nữa nên cô nhờ Lâm Tuấn Hào mang túi xách ra.Cũng tránh đi những rắc rối ở nơi đó.Nhưng thật không may, lần này cô vẫn không nhận được câu trả lời.
Hướng Vãn thở dài, lấy một nắm thức ăn cho cá từ chiếc kệ thấp cạnh ao cho cá ăn.Bể không lớn, nằm ở góc Đông Nam.
Cô ngồi trên chiếc ghế đá cạnh hồ và nhìn xuống qua ngọn đèn tường. Mấy con cá rất được chiều chuộng, chúng nhảy lên giành ngay khi được cho ăn.
Cho đến khi hết thức ăn trong tay, cô vẫn không thấy bóng dáng Lâm Tuấn Hào đâu.Hướng Vạn dần không đợi nổi nữa rồi.
Bắc Kinh ban đêm lộng gió, sau khi tạnh mưa, nhiệt độ cách biệt lớn so với ban ngày.
Cô gọi điện cho Lâm Tuấn Hào, có lẽ anh vẫn đang ngồi ở bàn đánh bài, cô gọi ba lần anh mới bắt máy.
Anh ấy trả lời: “Anh biết rồi, đừng giục nữa.” Sau đó anh ấy lại cúp máy.Để lại một mình Hướng Vãn chịu đựng cơn gió và cơn đói.
Cô biết Lâm Tuấn Hào ham chơi, thích thể diện. Không còn trông cậy vào anh nữa, cô đứng dậy và bước về.
Cửa sổ phía tây đã được dựng lên từ nãy đến giờ, tiếng đánh bài vẫn còn vang lên rõ ràng, Chỉ là không biết những người chơi ở trên bàn đã thay đổi từ lúc nào.
Khi Hướng Vãn nghe được giọng nói của Tôn Ngụy, có lẽ hắn đã lại say rồi.
"Muốn đi à?" Lời này là nói với Lâm Tuấn Hào.
Lâm Tuấn Hào nhìn điện thoại, có chút khó chịu: "Chưa."
Tôn Vi nhẹ giọng hừ một tiếng: “Hướng Vãn đâu? Không phải là lại đi rồi chú?”
Nhìn thấy Lâm Tuấn Hào im lặng, sự tức giận ban nãy khi bị Hướng Vãn phớt lờ của Tôn Ngụy lại quay trở lại.
"Phụ nữ không nên được chiều chuộng, mày vừa cho cô ta chút phẩm cô ta đã định mở cả xưởng nhuộm. Cô ta bỏ rơi mày cũng chẳng phải chỉ một lần, thực sự cho mình là bà hoàng sao ?"
"Tao nói cho mày biết, mày lần này cứ thử lạnh lùng với cô ta mấy ngày xem, xem cô ta có đến cầu xin mày tha thứ hay không."
Lời nói này của Tôn Ngụy vừa để vùi dập Hướng Vãn, vừa để nhắc nhở Lâm Tuấn Hào.
Khi lời nói của anh ta vừa dứt, mọi người trong phòng đều cười phá lên.
Lâm Tuấn Hào lập tức lạnh mặt, anh chửi: “Biến khỏi đây đi, mày tưởng tao cũng giống mày à”.
Về phần câu nói này đã xâm nhập vào trí não hắn được bao nhiêu, có lẽ chỉ mình hắn biết.
Hướng Vãn tựa người vào tường.
Cô cười nhẹ, thầm nghĩ, không phải chỉ là lạnh lùng thôi sao.
Ước chừng mười phút trôi qua, ngay lúc Hướng Vãn chuẩn bị từ bỏ việc lấy túi đi về, cô đã nhìn thấy thân hình loạng choạng của Lâm Tuấn Hào. Anh cầm chiếc túi nhỏ của cô trên tay và chậm rãi bước tới.
Vẻ mặt anh không giống như lúc đang dỗ người khác, sắc mặt thay đổi rất nhanh.
Hướng Vãn đứng thẳng người, đưa tay nhận lấy túi xách cũng không hỏi gì.Cô nhẹ giọng nói: “Em đi trước, anh có muốn đi không?”
Lâm Tuấn Hào nhìn chằm chằm cô hồi lâu, giọng điệu có chút gay gắt, “Cho dù muốn rời đi cũng phải đi vào chào hỏi. Một hai lần thì thôi, đây lần nào cô cũng cố ý làm xấu mặt tôi à? Vậy cô đến làm cái gì?”
Hướng Vãn hít sâu một hơi.
Gió lạnh lập tức xuyên vào phổi cô, cô ho khan hai tiếng: “Em không muốn tranh cãi với anh.”
Nói xong, mắt cô vẫn còn hơi đỏ.
Một người không bao giờ biết cãi nhau như cô,lúc này cũng chỉ còn lại một câu hỏi: “Anh không nghĩ rằng hai chúng ta như thế này đều mệt mỏi sao?”Họ thực sự rất khó để hai người có thể có cùng tần số với nhau.
Ví dụ, Lâm Tuấn Hào rất khó phát hiện ra điều gì từ nét mặt của cô. Cảm xúc của cô ấy không quan trọng, và dù có thì cũng chỉ là cô tự cho mình là đúng mà thôi.
Điều rõ ràng hơn là anh sẽ không hỏi cô đã ăn tối chưa khi cô đến lúc bảy giờ.
Những cảm xúc đột ngột này không tự nhiên xuất hiện. Nếu anh ấy quan tâm thì mọi chuyện đã không như thế này.
Những suy nghĩ không khiến cô cảm thấy vui vẻ này dồn ép chỉ khiến cô kiệt sức hơn. Còn đối với anh, những điều tầm thường này không quan trọng bằng thể diện.
"Mệt mỏi?" Lâm Quân Hạo cười lớn, "Vãn Vãn, cô hãy suy nghĩ kỹ xem, bình thường có chuyện gì tôi không nghe cô không? Còn cô thì sao?"
Hướng Vãn thực sự mệt mỏi.
Cơn đau ở mắt cá chân vẫn chưa thuyên giảm mà hiện tại có xu hướng sưng tấy nhẹ.
Cô không muốn tranh cãi với anh nữa, "Tiền điện thoại vừa rồi đã được chuyển vào WeChat của anh. Anh kiểm tra nhé."
Lâm Tuấn Hào tức giận đến mức kéo tay cô và tiếp tục muốn nói.
Đúng lúc này, một âm thanh chói tai phát ra từ bóng tối của hành lang phía sau anh. Như có ngọn lửa đột nhiên bốc cháy, lại giống như có người đang dùng tay che lại, sáng tối lập lòe qua khe hở giữa các ngón tay.
Một tia sáng chiếu rọi những cánh hoa xinh đẹp khô héo ở góc tường. Nó cũng làm nổi bật một người đàn ông trông với vẻ đàng hoàng, nhưng cũng có nét phóng túng không thể che giấu dưới lớp da.
Hướng Vãn sửng sốt. Ngay cả Lâm Tuấn Hào cũng có chút thất thần.
Nhìn lại lần nữa, cô thấy một nửa cơ thể của người đàn ông đang ở trong ánh sáng, dây kéo của chiếc áo khoác cổ đứng màu đen mở một nửa, phai mờ đi cảm giác gò bó của áo sơ mi và quần tây mang lại, khiến anh trông tùy ý hơn.
Hướng Vãn sững người, sau đó rời mắt đi.
Không biết đây có phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên không. Nhưng tối nay cô đã gặp anh quá nhiều lần.
Nhưng suy nghĩ kỹ về thân phận của đối phương. Cuộc cãi vã nhỏ này giữa cô và Lâm Tuấn Hào thậm chí còn không đáng nhắc đến, anh ở lại sẽ chỉ lãng phí thời gian của đôi bên.
Ánh mắt của Trần Cảnh Nghiêu không có chút cảm xúc nào, dường như không quan tâm đến trò náo loạn này.Không có gì xấu hổ khi bị phát hiện sau khi rình mò.
Vì điều này, Hướng Vãn càng muốn trốn đi hơn.
Tối nay, mớ hỗn độn của cô giống như một tờ phiếu trả lời, và chính anh lại là người xem nó.
Trần Cảnh Nghiêu phủi tàn thuốc, hơi hé đôi môi mím chặt, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, trùng hợp tôi đang muốn rời đi."
Chỉ bằng một câu, anh đã giải thích rằng anh không có ý muốn xem hai người cãi nhau.
Lâm Tuấn Hào cũng cảm thấy xấu hổ, cười nói: "Anh Nghiêu, còn sớm như vậy, sao anh không chơi thêm?"
Trần Cảnh Nghiêu cười nói: "Không cần đâu, mọi người cứ vui vẻ đi."
Bóng dáng thẳng tắp của người đàn ông không hề dừng lại, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Sau khi anh rời đi, Hướng Vãn ngước mắt lên, rốt cục cảm thấy có chút mệt mỏi."Tôi đi trước, chúng ta hãy bình tĩnh lại đã."
Nói xong, cô ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: "Uống ít rượu thôi và về sớm nhé."