Chương 2-2: Sang hèn khác biệt

Một lúc sau, Tôn Ngụy và mấy người đang chơi bài kêu mới có ba người còn thiếu một.

Lâm Tuấn Hào ngậm điếu thuốc trong miệng rồi kéo cô, nói: “Chơi với anh một ván.”

Hướng Vãn muốn từ chối, nhưng lại bị anh kéo đứng dậy.

Cô ấy không thích chơi bài và mạt chược.

Hướng Quốc Trung là tay cờ bạc nổi tiếng trong vùng, từ nhỏ thức ăn mỗi bữa của nhà Hướng Vãn đều được quyết định bởi kết quả đánh bài thắng thua của Hướng Quốc Trung ngày hôm đó.

Tuy nhiên, đến khi thực sự nhìn thấy bàn đánh bài, cô mới nhận ra rằng số tiền mà Hướng Quốc Trung giành giật còn không đủ để trả cho tiền thuốc lá của mấy người này.

Lâm Tuấn Hào hôm nay khá xui xẻo, đã thua rất nhiều chỉ trong một thời gian ngắn.

Tôn Ngụy thì ngược lại, số chip trước mặt anh ta càng ngày càng cao, nét mặt không còn say xỉn nữa mà trông có vẻ nham hiểm hơn: “A Hào, vừa rồi tao đã nói với mày cái gì? Tình trường đắc ý còn mấy ván cờ bạc này thì..."

Anh ta liếc nhìn Hướng Vãn đầy ý tứ.

Lâm Tuấn Hào ném con 5 văn ra rồi nói: "Đừng nói nhảm nữa."

Hướng Vãn ngồi ở phía sau hắn.

Thực ra cô rất buồn chán, nhưng không muốn phá hỏng cuộc vui của anh nên đành phải chịu đựng.

Trong ván đầu, Lâm Tuấn Hào đã thua gần 100.000 nhân dân tệ, một nửa số đó vào túi Tôn Ngụy.

Ngay khi họ chuẩn bị bắt đầu thứ hai, cánh cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài.

Tất cả mọi người đều nhìn theo hướng đó.

Hướng Vãn lúc này cảm thấy có chút buồn ngủ, sau đó cô cảm thấy ánh sáng trước mặt bỗng tối đi, thì ra là Lâm Tuấn Hào đứng lên che khuất tầm mắt của cô.

Mọi người lần lượt đứng dậy chào hỏi.

Đặc biệt là Tôn Ngụy, anh ta là người chào hỏi nhiệt tình nhất. Thẻ mạt chược vừa đẩy ra anh ta đã kêu lên một tiếng.

Nghe thấy tiếng nói quen thuộc, Hướng Vãn lập tức nghĩ tới người đàn ông vừa rồi.

Trần Cảnh Nghiêu là người chủ trì hôm nay, anh đã tiếp đãi các nhà lãnh đạo đài thành phố trong sảnh chính còn cho người lấy hai chai rượu truyền thống lâu năm ra. Nhưng không ngờ đối phương vừa uống được nửa bình rượu đã say bất tỉnh.

Sau khi sai người tiễn khách, anh trước khi rời đi lại nghĩ đến Tôn Ngụy.

Dù sao nơi này cũng là chỗ của anh, cũng chẳng phải là cho ai mặt mũi, chỉ là chào hỏi thôi cũng không sao cả, nên anh tới đây.

Lâm Tuấn Hào và những người khác có chút ngạc nhiên.Họ cũng đã tới nhiều nơi như thế này, thỉnh thoảng họ cũng tình cờ gặp được Trần Cảnh Nghiêu. Nhưng ngoài cuộc gặp gỡ ra thì họ cũng không phải bạn bè gì cả.

Anh đi theo Tôn Nguy, lễ phép chào một tiếng: “Anh Cảnh Nghiêu.”

Người đàn ông khẽ gật đầu.

Hướng Vãn vẫn ngồi ở chỗ đó.Cô đang định đứng dậy thì nghe thấy người đàn ông trầm giọng nói: "Ngồi xuống."Bàn mạt chược được sắp xếp lại, khung cảnh trở lại bình thường, dù có chút khác biệt nhưng lại không biết khác ở đâu.

Tầm nhìn của hầu hết mọi người đều đổ dồn vào người vừa tới.

Có người rời khỏi bàn đánh bài, Tôn Ngụy gọi Trần Cảnh Nghiêu đến chơi hai ván.Nhưng Trần Cảnh Nghiêu xua tay từ chối: “Tôi đi ngay.”

Ban đầu anh đến cũng chỉ là để chào hỏi.

"Anh đừng lo lắng, hôm nay A Hào rất may mắn, nếu không chơi là cậu ta sẽ bỏ chạy ngay."

"Tôn Ngụy, mày muốn loại bỏ ai?" Lâm Quân Hạo duỗi chân đá hắn một cước.

Trần Cảnh Nghiêu mỉm cười và liếc nhìn phía sau Lâm Tuấn Hào.

Chẳng mấy chốc, người phục vụ đã cầm lấy áo khoác của anh. Bước chân của người đàn ông nặng nề, Hướng Vãn có thể nhìn thấy anh đang đi thẳng tới qua khóe mắt.

Tư thế của người đàn ông rất nhàn hạ, anh ta kéo ghế ra, ngồi đối diện với Lâm Tuấn Hào. Hướng Vãn âm thầm lùi về sau.

Cô thấy rằng ngay khi người đàn ông ngồi xuống, đã có người đến đưa điếu thuốc cho anh ta và châm lửa.

Cửa sổ hé mở, gió thổi dọc theo mái hiên sau cơn mưa. Bật lửa bật tắt mấy lần vẫn không đốt được thuốc.Trần Cảnh Nghiêu không nhúc nhích.

Một lúc sau, anh mới hé môi, rút

điếu thuốc ra, uể oải nói: “Tôi không thích hút thuốc ở chỗ mình.”

Hàm ý là thôi không cần châm thuốc nữa.Anh nói chuyện một cách lịch sự và không gây khó dễ cho người khác.

Lâm Tuấn Hào quay đầu nắm lấy tay Hướng Vãn, nghiêng người nhẹ nhàng giải thích.Người vừa đến là con trai nhà họ Trần, hiện đang điều hành Kinh Quảng.

Tứ hợp viện họ đang ở cũng là tài sản riêng đứng tên anh. Do nhu cầu, nên anh đổi chỗ này thành nơi giao dịch kinh doanh như hiện tại.

Hướng Vãn không hề ngạc nhiên, hoặc là cô đã mơ hồ đoán được từ lúc nhìn thấy lãnh đạo ở đài.

Lâm Tuấn Hào nói rằng không ai trong vòng quan hệ có thể trêu chọc một người như anh cả. Cho dù có không phục điều này, thì đây cũng là sự thật.

Hướng Vãn ngước mắt lên, thản nhiên hỏi: “Anh cũng thế à?”Lâm Quân Hạo đột nhiên lại cười, đưa tay nhéo nhẹ cằm cô, “Anh thấy em trở nên xấu xa rồi, em đang giễu cợt người đàn ông của mình à?”

Hai người gần sát nhau như vậy, người ngoài nhìn vào đều nghĩ nó là trò ân ái bình thường giữa mấy đôi tình nhân.

Hướng Vãn mỉm cười ngẩng đầu, vô tình lại bắt gặp ánh mắt lạnh lùng đó. Giống như cây thông phủ đầy tuyết vào mùa đông, thật buốt giá và lạnh lẽo. Nó cũng giống như pháo hoa đang cháy, cố gắng nhấn chìm mọi người từng chút một.

Những lá bài lại được phát qua, cô hơi cụp mắt xuống và tập trung vào chúng.Cục diện ván bài đã thay đổi.

Trước đây mọi người còn định cá cược, nhưng bây giờ tất cả đều đồng lòng, đều đưa thẻ cho Trần Cảnh Nghiêu.Không ai dám thắng quá nhiều.Anh thuận tay ném thẻ ra.

Ngay cả Hướng Vãn, người chơi bài không giỏi lắm, cũng có thể thấy rằng anh chơi bài không có quy tắc gì, tất cả đều tùy thuộc vào tâm trạng của mình.

Nghĩ đi nghĩ lại cô thấy cũng đúng, quân bài tốt và quân bài xấu trong tay anh đều giống nhau. Ví dụ như bây giờ trong chớp mắt, Hướng Vãn đã nhìn thấy Tôn Ngụy lại tạo cơ hội tốt cho anh.

Trần Cảnh Nghiêu chỉ là giả vờ không biết, đẩy thẻ ra, thấp giọng nói: “Thật hồ đồ.”

Chỉ trong vòng vài giờ, con chip như núi trước mặt mọi người đã sụp đổ.Ánh mắt Trần Cảnh Nghiêu nhàn nhạt, hoàn toàn không quan tâm thắng thua.

Không ai rút lui, một ván mới bắt đầu.

Hướng Vãn bây giờ cảm thấy buồn ngủ, nhìn chằm chằm vào bài của Lâm Tuấn Hào.

Lâm Tuấn Hào chơi bài bằng một tay và tay còn lại đặt lên lưng ghế của cô. Thấy cô nhìn, anh chỉ nhờ cô chơi giúp.

“Em không may mắn.” Hướng Vãn nhìn anh.Cô không có may mắn, cô chưa bao giờ trúng xổ số cả.

Lâm Tuấn Hào nhéo nhéo đầu ngón tay của cô, nói: "Sợ cái gì?"Dù sao anh cũng không định thắng hôm nay.Mọi người ở bàn chơi đều đang đợi.

Người đàn ông đối diện vẫn vô cùng điềm tĩnh, anh cụp mi mắt nhìn sang.Cảm giác áp bức khó tả đó lại ập đến.Lâm Tuấn Hào có lẽ nhận ra cô đang căng thẳng nên ôm cô vào lòng, khách sáo nói với Trần Cảnh Dao: “Anh Nghiêu, em quên giới thiệu với anh, đây là bạn gái của em Hướng Vãn.”

Nói xong, anh vỗ nhẹ vào eo Hướng Vãn, ra hiệu cho cô: “Vãn Vãn, chào đi.”

Hướng Vãn mím môi, đầu ngón tay co vào.Cô vô cớ lo lắng, vẫn có chút hoang mang.Đợi một lúc, cô nhẹ nhàng gật đầu, bình tĩnh nói: "Chào, Trần tiên sinh."

Trần Cảnh Nghiêu hơi nhướng mày, cầm điếu thuốc trong tay đếm bài.

Tay anh không hề dừng lại, đôi mắt dài và hẹp chợt mở ra. Anh lướt qua bàn tay của Lâm Tuấn Hào trên vai cô, cuối cùng nhìn vào mặt Hướng Vãn.

Giọng điệu của anh rất bình tĩnh: "Xin chào cô Hướng."

Tác giả có lời muốn nói:

Hiện tại: Trần tiên sinh.

Sau này: Trần Cảnh Nghiêu!