Chương 3-2: Để tôi đưa cô về

Từ trong tứ hợp viện đi ra, Hướng Vãn cảm thấy đầu óc choáng váng.

Lâm Tuấn Hào không đi theo, sau khi cô nói xong những lời quan tâm đó, anh nhìn cô hồi lâu. Cuối cùng, anh không nói gì và quay trở lại phòng bao.

Giờ đây Hướng Vãn cảm thấy rằng, đáng lẽ hôm nay mình không nên đến.

Cô thắt chặt áo khoác, đi vòng qua chiếc ô tô màu đen đậu trước cổng chính, đi từ ngõ hẻm sang phố bên cạnh rồi bước vào cửa hàng tiện lợi ở góc đường.Cô gọi taxi rồi lấy một nắm cơm rong biển trên kệ.

"Bạn có cần hâm nóng nó không?" nhân viên thu ngân hỏi khi thanh toán.Hướng Vạn gật đầu: “Có, cảm ơn.”

Sau khi trả tiền, cô lại bấm vào ứng dụng taxi, mới phát hiện không có taxi nào trong Đường vành đai thứ hai.

Sau khi lấy cơm nắm xong, cô ngồi xuống cạnh cửa sổ cửa hàng tiện lợi và bắt đầu nhấm nháp nó.

Vị trí này đối diện với lối vào ngõ, Hướng Vãn ngẩng đầu nhìn thấy chiếc ô tô màu đen vẫn đang đậu ở trước tứ hợp viện. Những đường nét trên thân xe sắc sảo, ở vùng đất mà mỗi tấc đất đều rất quý giá này nó trông như một con thú đang ngủ yên trong bóng tối.

Cô cúi đầu và từ từ nhặt rau diếp ra khỏi nắm cơm.

Bên kia, Trần Cảnh Nghiêu nhanh chóng hút hết điếu thuốc.Anh dập tàn thuốc, ánh mắt rơi vào thân hình mảnh mai thanh thuần trước cửa kính.

Môi cô mấp máy, đôi mắt trống rỗng, cô gắp đồ ăn từng chút một.

Người tài xế luôn quan sát biểu cảm của anh cũng không nói gì, chỉ kiên nhẫn chờ đợi.

Đến khi Hướng Vãn ăn xong, ném hộp giấy vào thùng rác, cẩn thận kiểm tra cổ chân rồi đứng dậy.Có tiếng ầm ầm vang trên bầu trời, có lẽ một cơn mưa rào đang đến.

Hướng Vãn nhanh chóng bước xuống bậc thang, đón cơn gió lớn đi về phía ga tàu điện ngầm. Chỉ mới đi được hai bước, chiếc ô tô màu đen bóng loáng đã khởi động rồi từ từ quành lại, chặn đường cô.

Chiếc Rolls-Royce Cullinan màu đen với logo R kép và biển Bắc Kinh A chặn ngay lối vào chính của ngôi nhà một lúc lâu không hề di chuyển.

Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, lộ ra khuôn mặt tuấn tú của Trần Cảnh Nghiêu, khuôn mặt anh đẹp vô thực dưới ánh đèn thành phố.

Hướng Vãn ngạc nhiên khi lại bắt gặp ánh mắt trầm lặng của anh.

Phản ứng của cô hiện trong mắt anh, anh nghiêm túc nói: "Trời sắp mưa, lên xe tôi chở em đi."

Đây chỉ là lần đầu tiên hai người gặp nhau nên Hướng Vãn đã từ chối.

"Không, tôi đi tàu điện ngầm phía trước là được rồi." Cô vừa dứt lời thì mưa từ trên đầu đổ xuống làm tóc cô ướt sũng.

Hướng Vãn khổ sở, lại cảm thấy xấu hổ khi anh nhìn qua lần nữa.

Người lái xe ngồi phía trước đã làm việc tại nhà họ Trần nhiều năm, ngày thường đưa đón Trần Cảnh Nghiêu, đã học được khả năng phán đoán tình hình.

Ông nhanh chóng xuống xe, mở ô, đi vòng ra phía sau để mở cửa cho Hướng Vãn.

Đã như vậy rồi, sẽ thật bất lịch sự nếu từ chối nữa.

Hướng Vãn gật đầu cảm ơn tài xế rồi lên xe.Đột nhiên ở cùng nhau trong không gian khép kín như vậy, mùi hương gỗ thanh lãnh và nhẹ nhàng thuộc về anh ở trong xe càng nồng hơn.Ngoài ra vẫn còn mùi thuốc lá vương vấn xung quanh, như hơi thở của anh đang ở gần trước mặt vậy.

Hàng ghế sau của xe rộng rãi, Hướng Vãn dựa người vào cửa xe, ngồi trong tư thế gò bó.Cô cư xử đúng mực cũng không dám nhìn linh tinh.

Một lúc sau, ánh mắt cô mới chậm rãi rơi trên chiếc quần đen của Trần Cảnh Nghiêu, nhẹ giọng nói: "Làm phiền anh rồi, chỉ cần đưa tôi đến ga tàu điện ngầm gần đó là được."

Trần Cảnh Nghiêu không đáp lại, sau khi cô nói xong mới mở mắt ra.

Hướng Vãn vội vàng nhìn đi chỗ khác, đầu ngón tay co lại, miết trên mép kim loại của điện thoại.

Cô nhíu mày trông như bị bắt quả tang, hành động né tránh của cô dường như khiến bầu không khí trong xe trở nên mập mờ hơn.

Lúc này, tiếng điện thoại di động của Hướng Vãn đột nhiên vang lên.Cô cảm thấy thật may mắn khi nó đã hoá giải hoàn cảnh lúc này.

Là Lâm Tuấn Hào đã trả lại toàn bộ số tiền cô vừa chuyển cho anh lúc nãy.

Cô hít một hơi rồi cúi đầu trả lời.Xóa đi xóa lại tin nhắn nhưng cô vẫn không biết nói gì nên quyết định tắt màn hình đi.

Lại nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này xe đã chạy được một quãng đường dài.Cô cử động điều chỉnh tư thế ngồi vô thức chạm vào mắt cá chân.

Trần Cảnh Nghiêu khẽ cau mày, nhẹ nhàng mở mắt ra. Như thể bị làm phiền bởi chuyển động của cô, ánh mắt anh âm thầm rơi xuống chỗ cổ chân cô.Một lúc sau, anh vỗ nhẹ vào lưng tài xế nói: “Rẽ vào phố Nam, tìm một hiệu thuốc.”Người lái xe liền đáp vâng.

Ngoài cửa sổ trời mưa như trút nước, những hạt mưa đập vào cửa sổ xe,không khí im lặng trong xe bị phá vỡ bởi tiếng mưa rơi.

Hướng Vãn không quan tâm đến việc anh sẽ đi đâu. Chỉ là tạm thời đi nhờ, thuận đường thôi, tất cả đều do anh quyết định.

Chiếc xe dừng lại bên đường.Phố Nam không rộng lắm nhưng còn hơn ba, hai con hẻm kia nhiều.

Tài xế bước xuống xe, cửa đóng sầm lại, nhanh chóng ngăn chặn hơi ẩm bên ngoài. Âm thanh duy nhất còn sót lại là tiếng xin nhan của ô tô.Nó còn khiến cho cô thấy căng thẳng hơn.

Thời gian cũng như bị kéo dài ra, cả hai đều im lặng.

Tài xế quay lại rồi dùng khăn giấy lau sạch vết nước rồi đưa túi đựng thuốc cho Trần Cảnh Nghiêu.

Trần Cảnh Nghiêu nhận lấy, tùy ý đặt trên bàn để tay ở giữa của ghế sau xe.

Giọng điệu của anh vẫn lạnh lùng như trước: “Mắt cá chân sưng tấy như vậy, ngày mai cô Hướng không định đi bộ nữa à?”

Hướng Vãn theo bản năng“A” một tiếng.

Điều cô không ngờ tới là thứ ngay cả Lâm Tuấn Hào cũng không nhận ra, anh chỉ ở với cô trong một thời gian ngắn cũng có thể phát hiện ra được.

“Muộn thế này mà anh ta để cô về một mình à?”

Câu hỏi đột ngột này của Trần Cảnh Nghiêu khiến Hướng Vãn không kịp phòng bị.

Cô nhìn anh và trả lời: "Tôi có thể tự mình về nhà."

Trần Cảnh Nghiêu không nói gì thêm cả.Anh thấy cô có vẻ vẫn khá bướng bỉnh.

Chiếc túi sột soạt ở giữa lúc này như vật nóng bỏng tay.

Nếu Hướng Vãn nhận không được mà không nhận cũng không xong.

Người tài xế phía trước mỉm cười, trấn an cô: “Cô gái, cô cứ nhận thuốc đi, loại thuốc trị sưng tấy này rất hiệu quả, cô về xịt lên rồi ngủ một giấc, ngày mai tới bệnh viện kiểm tra là được. "

Hướng Vãn mím môi, nhận lấy túi thuốc.

Lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi vì căng thẳng, lúc này cô vừa dùng sức, các khớp xương trông còn yếu ớt hơn.

Cô ngồi thẳng, hai chân khép lại và hơi nghiêng người sang một bên.

Lần này cô không né tránh mà nhìn thẳng vào anh vào đôi mắt đẹp của anh.

"Cảm ơn nhé."

Đã đến lúc nói lời cảm ơn cho mọi chuyện hôm nay rồi.

Trần Cảnh Nghiêu lúc này có thể thấy rõ đôi mắt sáng và đôi môi trắng bợt của cô. Rõ ràng là cô đang lo lắng nhưng vẫn đang cố gắng chống đỡ.

Anh ấy có chút bối rối trong giây lát không hiểu Lâm Tuấn Hào đang suy nghĩ gì.

Nghĩ tới đây, anh không khỏi thở dài một tiếng.

Người đàn ông lại nhắm mắt lại không nhìn cô nữa. Giọng điệu của anh rất lãnh đạm: “Không có gì.”

Chiếc xe phóng nhanh, vượt qua đường vành đai thứ hai rồi leo lên đường cao tốc trên cao mà không quay lại.