Chương 2-1: Sang hèn khác biệt

Mưa đã tạnh.

Từng hạt mưa lăn dọc theo mái hiên, rơi xuống những cánh hoa Hải Đường tuyệt đẹp, khi gió thổi qua, sân vườn vừa hỗn loạn vừa im lặng.

Câu nói của người đàn ông mang theo tiếng cười như thể đó chỉ là một trò đùa.

Hướng Vãn ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mày mỏng và đôi mắt tựa như đang cười mà không phải cười của hắn.

Thấy vậy, lông mày Tôn Ngụy khẽ giật, thu liễm những hành động vô liêm sỉ trước đó.

Hắn lùi lại hai bước, cách xa Hướng Vãn, dang hai tay ra rồi nhún vai cười như không có chuyện gì xảy ra: “Là lỗi của tôi, nhìn thấy người đẹp nên tôi nói hơi nhiều.”

Đương nhiên sẽ không có ai truy cứu thêm. Hướng Vãn không ngây thơ đến mức cho rằng người đàn ông này đang cố gắng đứng ra bảo vệ mình.Dù không thể phủ nhận, chỉ với một lời nói, anh đã vô tình giải quyết được rắc rối cho cô.

Hướng Vãn nghiêng người, vừa quay người lại nên không kịp tránh mà nhìn thẳng vào mắt anh.

Đường nét khuôn mặt của người đàn ông rất thanh tú, ánh mắt thâm thuý, sống mũi thẳng và đường quai hàm sắc nét, khiến anh trông rất thanh lãnh nổi bật. Đôi mắt vừa sắc bén vừa lạnh lùng đã che lấp đi nét ngả ngớn nơi đuôi mắt.

Lúc này, Hướng Vãn lại như một kẻ thất bại.Cô không thể giải thích tại sao, có lẽ là do ánh mắt quá trực tiếp nên cô vô thức nheo mắt lại. Cho đến khi cảm giác ngột ngạt biến mất và mùi hương gỗ nồng nàn nhạt dần, thì ra anh đi rồi.

Tôn Ngụy lập tức chạy theo anh bắt chuyện, cúi nửa người đi bên cạnh để nói chuyện .

Hướng Vãn đột nhiên nhớ tới những gì Mặc Lập Quân nói hôm nay. Bây giờ cô cũng thực sự cảm nhận được cái gì gọi là sang hèn khác biệt.

Họ đi về phía cuối hành lang, chẳng mấy chốc, hai bóng người đã bước ra từ sảnh tiếp khách sang trọng của sân.

Hướng Vãn đang định rời đi thì đột nhiên dừng lại.Cô nhìn thấy Mặc Lập Quân đi theo một người đàn ông trung niên với vẻ mặt lo lắng và nghiêm túc.

Họ đưa tay ra chào đón mọi người. Vị trưởng đài ngày thường có phong thái cao ngạo ở các hội nghị giờ đây lại chẳng còn có chút vẻ uy phong nào, có lẽ khí thế của ông đều tan vào trong nụ cười rồi.

Mấy người trong hành lang nhanh chóng biến mất, Hướng Vãn cũng lấy lại tinh thần.

Tôn gia hiện được coi là có máu mặt trong giới người giàu Bắc Kinh, là người mà đến Lâm Quân Hào cũng không dám dễ dàng động đến.

Chỉ một câu nói của người đàn ông kia cũng có thể khiến Tôn Ngụy sợ hãi, huống chi là lãnh đạo đài nho nhỏ. Việc coi anh như khách quý có lẽ là lẽ đương nhiên.

Thật ra vòng tròn quan hệ dù lớn đến đâu cũng được chia thành ba, sáu hoặc chín tầng.

Điện thoại đột nhiên rung lên, Hướng Vãn gạt suy nghĩ của mình đi, không có thời gian để nghĩ đến nữa.

Khi Lâm Tuấn Hào ra đón Hướng Vãn, tiếng đàn tỳ bà ở phía tây cũng đã kết thúc.

Mấy ngày không gặp, hai người không có gì để nói cả ,cả hai chốc lát không nói nên lời.

Lâm Tuấn Hào hai tay đút vào túi quần, cúi đầu, nhìn có vẻ cũng chưa uống nhiều.

Anh nắm lấy tay Hướng Vãn, phá vỡ sự im lặng trước, trầm giọng hỏi: “Không phải em nói không đến sao?”

Hướng Vãn để anh kéo cô đến trước mặt mình, ngửi mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh, xen lẫn một chút ngọt ngào, đây không phải mùi hương thường ngày của anh.

Anh ấy đã thay mùi nước hoa rồi à?

Ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu cô.Hướng Vãn không để ý, chỉ khẽ cau mày.

Cô ban đầu không có ý định đến đây vào tối nay, nhưng cô đột nhiên đổi ý vì cuộc điện thoại của mẹ.

"Anh mua điện thoại cho Tương Dương sao không nói cho em biết ?"

Lâm Tuấn Hào hoàn toàn không quan tâm, cúi đầu nhìn cô: “Chỉ là một chiếc điện thoại di động thôi, trong nhà có rất nhiều, còn muốn tính toán với anh sao?”

“Ý em không phải vậy.” Giọng Hướng Vãn nhẹ nhàng hơn.

"Được." Lâm Tuấn Hào ngắt lời cô, dùng đầu ngón tay vuốt ve mái tóc hơi ẩm của cô, "Trời mưa như vậy mà em đến đây cũng không mang theo ô,để mình lếch thếch như vậy, cẩn thận bị cảm lạnh đấy."

Hướng Vãn cúi đầu, thấp giọng nói: “Em đi trực tiếp từ đài tới, gửi tin nhắn anh cũng không thèm trả lời.”

Giọng điệu của cô nhẹ nhàng, có chút ngữ điệu phàn nàn khó chịu,khi tính khí dịu lại trông cô đáng yêu một cách kỳ lạ.

Lâm Tuấn Hào nhéo bàn tay phải của cô, nói: "Bên trong ồn ào quá, anh không nghe thấy, lần sau nhớ gọi điện trước cho anh."

“Còn có lần sau sao?” Hướng Vãn trừng mắt nhìn anh.

Lâm Tuấn Hào cười hai tiếng, rồi dỗ ngọt cô : “Anh không dám nữa.”

Nhìn thấy anh như vậy, Hướng Vãn liền cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Cô kéo vạt áo khoác của Lâm Tuấn Hào, nghiêm túc nói: “Cái điện thoại đó bao nhiêu tiền? Để em chuyển cho anh.”

Sắc mặt Lâm Tuấn Hào tối sầm, "Hướng Vãn, em có thấy mất hứng không?"

Thật mất vui.

Mỗi khi có chuyện liên quan đến gia đình, cô đều hành động như vậy, như thể cô muốn vạch ra ranh giới rõ ràng với anh.

"Em không muốn gia đình mình trở thành gánh nặng cho anh và em cũng không muốn họ coi đó là điều đương nhiên."

Cô không muốn nợ anh quá nhiều.

Hướng Vãn ngẩng đầu nhìn chằm chằm anh, nói xong, bầu không khí giữa hai người trầm xuống.

Lâm Tuấn Hào nhìn cô một lúc rồi cuối cùng nói: "Tùy em."

Có lẽ bởi vì anh cảm thấy tiếp tục tranh cãi sẽ càng nhàm chán hơn.

Anh quay người đi về phía phòng riêng, Hướng Vãn đi theo phía sau.

Khi chuẩn bị bước vào cửa, Lâm Tuấn Hào đã nắm lấy tay cô ngay lúc anh đẩy cửa ra.

Căn phòng phía tây có phong cách cổ xưa của tứ hợp viện, tấm bình phong bằng gỗ đàn hương đỏ ngăn cách phòng bên trong, đồ nội thất cổ bằng gỗ lê màu vàng và trên kệ bài trí những món đồ trang trí phong cảnh làm nền cho vườn.Trên bức tranh làn khói quyện vào nhau lướt ngang qua dòng nước róc rách phía sau hòn non bộ, cả căn phòng được bài trí rất nhã nhặn .

Nhưng những chiếc bàn trà nghệ thuật cách đó không xa dùng để uống trà lại bày vài chai rượu không hề ăn nhập với phong cách chung.

Căn phòng vốn ồn ào nhưng trong khoảnh khắc khi họ bước vào lại đột nhiên im bặt.

Hầu hết những người có mặt đều nhìn qua.

“Tôi còn tưởng Lâm thiếu của chúng ta ngủ trong nhà vệ sinh, tôi vừa định đi tìm anh ấy.”

"Này Lâm thiếu, có phải anh rơi vào nhà vệ sinh không? Nếu như vậy, chắc anh cũng rơi xuống nơi mềm mại ."

Lâm Tuấn Hào xua tay, cười khẩy nhận lấy điếu thuốc do người khác đưa tới .

Anh vòng tay qua eo Hướng Vãn, nói: “Anh mau ngậm miệng lại , đừng làm bẩn tai vợ tôi.”

Lúc này mọi người đều cười và mắng anh là kẻ vô liêm sỉ, thích giả vờ.

Những người đang nói chuyện cũng chính là những người thường chơi với Lâm Tuấn Hào, mấy phú nhị đại thường vui đùa không có giới hạn.

Tôn Ngụy không biết đã trở về từ lúc nào, đang ngồi nghiêng ngả đánh bài.

Anh nhìn chằm chằm Hướng Vãn rồi vô tình hữu ý hừ một tiếng, nhưng không nói gì cả.

Hướng Vãn giả vờ bình tĩnh, đi theo Lâm Tuấn Hào ngồi xuống.

Trong phòng có rất nhiều người đều mang theo bạn gái, Lâm Tuấn Hào lúc tiến vào khá bắt mắt, khiến cho Hướng Vãn càng bị chú ý nhiều hơn.

Mọi người đều thấy cô gần như để mặt mộc, mặc áo sơ mi trắng, áo khoác vest cùng với quần jeans xan vô cùng bình thường. Mái tóc đen thẳng của cô được vén nhẹ sau lưng. Bộ dạng cô lúc này hoàn toàn không ăn nhập với sự xa hoa của căn phòng .

Nhưng bọn họ cũng biết cô khác với những cô gái ngồi đây.

Cách xưng hô vừa rồi của Lâm Tuấn Hào cho dù chỉ là buột miệng nói ra lúc say thì cũng chưa từng xuất hiện trong những bữa tiệc như này.

Hướng Vãn không để ý tới những ánh mắt tò mò kia, cúi người xoa mắt cá chân đau nhức.