Chương 1-2: Đốm lửa nhỏ

Thành phố Bắc Kinh rực sáng ánh đèn.Lúc đó đang là giờ cao điểm buổi tối, nhiều con đường cấm xe cộ, xe rẽ nhiều vòng, cuối cùng dừng lại trước một con ngõ ở đường vành đai thứ hai. Phía Tây ngõ là khu trung tâm, thoạt nhìn tràn ngập pháo hoa. Phía đông yên tĩnh, bao quanh bởi tường cao thấp, tường đỏ gạch xám tạo nên sự tĩnh lặng giữa ồn ào.

Con hẻm không rộng lắm nhưng có một số tứ hợp viện trang nhã nằm bên trong.Hướng Vãn xuống xe, mưa vẫn chưa ngớt. Khi cô đội mưa đứng trước tứ hợp viện, chiếc áo khoác sẫm màu của cô đã lấm lem vết nước, trông cô có chút lếch thếch.

Bởi vậy, việc kiểm tra ở cổng rất tỉ mỉ, suýt chút nữa yêu cầu cô lấy CMND ra mới được vào.Hướng Vãn cuối cùng cũng bước vào dưới con mắt đánh giá của bảo vệ.

Cô đi vòng qua những bông hoa Hải Đường trồng trước cửa sân, chưa kịp nhìn kỹ chúng, cô đã nghe thấy tiếng cười và tiếng ồn ào trong hành lang dài dẫn đến cánh đông và cánh tây.Chúng hòa lẫn với âm thanh du dương, trong trẻo của đàn tỳ bà và tiếng hát cao giọng của trẻ nhỏ.

Cô đã gửi cho Lâm Tuấn Hào một tin nhắn WeChat trên đường tới đây nhưng không nhận được phản hồi.

Hướng Vãn tìm điện thoại di động trong túi xách, chuẩn bị gọi cho anh. Vừa mở khóa, cánh tay của cô bất ngờ bị ai đó phía sau va phải.Tiếng kim loại chạm đất cuối cùng cũng làm cạn kiệt chút kiên nhẫn còn sót lại của Hướng Vãn trong ngày hôm nay.

“Hướng Vãn?” Đây là giọng nói của một người đàn ông. Hướng Vãn quay đầu lại, nhận ra người kia chính là một trong những người bạn của Lâm Tuấn Hào.

Cô không quen anh nhưng đã gặp qua vài lần.

Người này tên là Tôn Ngụy, gia đình có một chút tiền, mấy năm gần đây, Tôn gia nhờ quan hệ kinh doanh bất động sản, thường ngày cũng khá kiêu ngạo.

Trước đây, những người này được Lâm Tuấn Hào xếp vào loại nhà giàu mới nổi, chưa nói đến muốn bước vào vòng tròn quan hệ của họ, sợ rằng đến tấm vé tham dự cũng khó lòng có được.

Ai biết sau này Tôn gia gặp phải vận gì, dì hai của Tôn Ngụy gả vào Trần gia, sau đó họ hoàn toàn đổi đời.

Hướng Vãn gật đầu đáp lại, quỳ xuống nhặt điện thoại.Không ngờ người này lại dành trước một bước.

Ở gần như vậy, Hướng Vãn có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh, khi họ nhìn nhau, đôi mắt khinh thường của anh quét qua cổ áo ướŧ áŧ của cô.

Hướng Vãn theo bản năng lùi về phía tối.

Tôn Ngụy thản nhiên cười hỏi: "Cô đến gặp A Hào? Sao ại một mình tới đây mà không để A Hào đón?"

Anh ta nói với giọng Bắc Kinh không quá chính thống, nghe có vẻ không lưu loát, anh ta còn đang cầm điện thoại di động của Hướng Vãn và xoay nó lại.

Hướng Vãn im lặng vài giây.Cô lười để ý đến anh ta, chỉ nhẹ giọng nói: “Làm phiền anh trả điện thoại cho tôi.”

Tôn Ngụy hơi khựng lại, hiển nhiên có chút say. Anh bước lại gần Hướng Vãn hai bước, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô.Hướng Vãn sinh ra đã có ngoại hình trái ngược với xương cốt của mình.

Các đường nét trên khuôn mặt của cô ấy rất thanh tú nhưng lông mày của cô lại có vẻ lạnh lùng và biếng nhác. Tuy rằng thuần khiết nhưng ánh mắt lại có sức công kích lớn. Khi không cười cô có vẻ xa cách nhưng khi cười thì lại khá tươi sáng.Nó khiến bạn muốn bóc lớp vỏ bên ngoài và khám phá bên trong cô.

"Cô đang lo lắng điều gì? Đang nóng lòng muốn gặp A Hào à?"

Vẻ mặt anh ta đầy ý tứ sâu xa, vẫn xoay điện thoại của Hướng Vãn , "Tôi có thể thêm WeChat không?"

Hướng Vãn cau mày và tránh anh ta tiếp cận.

Cô hiểu rất rõ vòng tròn quan hệ này, đồng thời cô cũng biết rằng anh đối xử với cô như những người phụ nữ khác, luôn tìm kiếm danh lợi.

Tôn Ngụy thấy cô né tránh, cũng không hề khó chịu mà cười nói: “A Hào mỗi tháng trả bao nhiêu, tôi sẽ cho cô gấp đôi.”

Hướng Vãn sửng sốt giây lát vì sự thẳng thắn của anh ta.Cô tức giận cười, đưa tay về phía người đàn ông: “Được rồi, đưa điện thoại cho tôi.”

Tôn Ngụy nhướng mày, hài lòng với sự biết điều của cô, trả lại điện thoại cho cô.

Hướng Vãn lấy lại được điện thoại liền xoay người rời đi, không muốn cùng hắn nói nhảm nữa.

"Hướng Vãn, cô đang đùa tôi à?" Tôn Ngụy nhận ra rằng mình đang bị lừa, tức giận cao giọng hét lên.

Anh đứng trước mặt Hướng Vãn, không cho cô đi.Hướng Vãn lúc này cảm thấy vô cùng chán nản.Cô nói rõ ràng rằng nếu không muốn cả hai khó xử thì mau tránh ra.

Tuy nhiên, lời cảnh báo của cô không có tác dụng, khi cô đi đường vòng muốn rời đi thì Tôn Ngụy đã nắm lấy cổ tay cô.

"Muốn chơi bời cùng tôi sao? Hướng Vãn, tôi nói cho cô biết, cô không nên không biết điều như thế."

Một người đàn ông như anh sao có thể dễ dàng bị phụ nữ hạ thấp như vậy?

Cảm nhận được mùi hương xa lạ đang đến gần và hơi nóng nhớp nháp khi tiếp xúc với làn da, Hướng Vãn theo bản năng dùng trái tay hất ngược người đối phương ra ngoài.

Khi hai người giằng co, cơn đau ở mắt cá chân của cô dần tăng lên.

"Hừ, buông ra..."

Do quán tính mất đi sức lực, Hướng Vãn loạng choạng vài bước rồi ngã về phía sau.

Uỵch một tiếng——

Lưng cô đập vào một bộ ngực rắn chắc.

Hướng Vãn rũ mắt xuống, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là một đôi bàn tay trắng dài lạnh lẽo. Những khớp ngón tay rõ nét tỏa ra làn khói đỏ , chúng cố tình di chuyển sang phía sau do cô sáp lại gần sự gần. Chiếc áo sơ mi trắng cô đang bám chặt có hàng khuy măng sét tinh xảo.

Điều thứ hai cô cảm nhận được là mùi gỗ thông của người kia. Chín chắn và thanh mát, mang theo một kết thúc triền miên .

Tôn Ngụy vừa rồi cường thế bắt nạt như vậy đột nhiên như tỉnh rượu rồi vậy, uể oải nhìn người đi tới, chế giễu gọi một tiếng: "Anh Nghiêu."

Hướng Vãn lúc này mới tỉnh táo lại, nhanh chóng đứng vững, bước ra khỏi vòng tay của người đàn ông, nói: “Xin lỗi.”Mái tóc dài của cô hơi ẩm ướt, khi cô lùi lại, mái tóc đen lướt qua cổ áo sơ mi trắng của người đàn ông.Nói xong, cô mới ngẩng đầu lên nhìn rõ gương mặt người đàn ông phía sau trong ánh sáng vàng mờ ảo của sân.

Anh ấy đứng ngược sáng, quần áo phong phanh. Chiếc áo sơ mi phẳng phiu giờ đây trông hơi nhăn nhúm, cổ áo hé mở, trên tay tùy tiện cầm một chiếc áo khoác đen.Người đàn ông dập tàn thuốc, xương cổ tay thanh thoát, trên mu bàn tay ẩn hiện nổi lên từng đường gân .

Im lặng hồi lâu, anh ta mới nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng, thờ ơ: “Tôn Ngụy, anh say nên hồ đồ rồi , cố bắt nạt một cô gái nhỏ, anh không thấy xấu hổ sao?”