Chương 7-2: Con nai lạc lối

Trần Cảnh Nghiêu đáp lại, giọng nói khàn khàn, xoay người nói: "Vào đi."

Hướng Vãn đứng tại chỗ, cân nhắc mấy giây có nên vào cùng hay không.

Cuối cùng, cô đã chọn vào cùng.

Đánh giá từ những lần tiếp xúc trước đó, anh khá gia giáo, lịch sự và biết chừng mực. Nó hoàn hảo đến mức bạn không thể tìm thấy bất cứ điều gì sai trái.

Cô theo Trần Cảnh Nghiêu vào nhà.

lông mày và ánh mắt của người đàn ông thể hiện sự buồn ngủ, Bóng lưng khi anh bước đi lộ ra vẻ uể oải. Chiếc áo sơ mi trắng trên người anh không còn phẳng phiu như thường lệ, hai cúc áo sơ mi được cởi ra, viền áo lỏng lẻo và lộn xộn, chỉ tùy tiện nhét vào trong quần.

Khi mở cửa ra, không khó để ngửi thấy mùi rượu.

Cô đoán là anh vừa đi xã giao về, mùi rượu thoang thoảng, không khó chịu, không nồng lắm.

Hướng Vãn không vào trong cũng không nhìn xung quanh, nhưng khắp nơi trong nhà đều có cảm giác lạnh lẽo và trống trải.

Cô giữ lễ nghi, đứng giữa lối vào và phòng ăn, mím môi nói: "Xin lỗi đã muộn thế này còn làm phiền anh."

"Không sao."

Trần Cảnh Nghiêu đi đến tủ bên cạnh phòng khách, cầm chiếc bút ghi âm màu đen lên, đặt lên bàn ăn trước mặt Hướng Vãn.

“Có phải cái này không?” anh hỏi.

Hướng Vãn nhận lấy, gật đầu. "Đúng là nó. Cảm ơn anh."

Trần Cảnh Nghiêu nhếch môi đáp lại.

Anh tựa người vào ghế sofa, nhắm mắt lại, trông rất mệt mỏi.

“Vậy tôi không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa. "Hướng Vãn tự giác rút lui.

Người đàn ông không trả lời.

Hướng Vãn nhất thời không nhịn được, lại nhìn về phía ghế sô pha.

Chỉ thấy Trần Cảnh Nghiêu đã hoàn toàn nhắm mắt lại, áo vest đen tùy ý ném lên tay ghế, giống như người say vậy, sắp rơi nhưng lại không rơi.

Anh cau mày và tỏ ra khó chịu.

Hướng Vãn quay người từ phòng khách đi ra hành lang rời đi thì nghe thấy tiếng thì thầm gần như vô hình của Trần Cảnh Nghiêu.



Trần Cảnh Nghiêu đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, nhưng bụng lại như lửa đốt. Vừa rồi anh mới nôn mửa, đôi mắt anh đỏ ngầu đến đáng sợ.

Lúc anh gọi điện cho Hướng Vãn, anh đang trên đường đi tới tứ hợp viện. Dự án sắp được nghiệm thu, tình huống lãnh đạo cao tầng đưa ra không dễ giải quyết .

Cô để quên một vật nhỏ như vậy trong xe của anh, ban đầu anh định để tài xế đưa cho cô, nhưng cuối cùng anh lại đổi ý.

Không ngờ cô bé lại yên tâm với anh như vậy.

Vẫn là bộ dạng quy củ như vậy, cô thật sự không xem anh là đàn ông.

Trần Cảnh Nghiêu nhẹ giọng thở dài.

Những suy nghĩ quanh co của anh có lẽ đã đủ đưa anh đi một vòng Bắc Kinh rồi.

Thấy ngoài cửa không còn tiếng động, anh đứng dậy tắm rửa nghỉ ngơi.

Trong lúc giằng co, anh nhìn thấy Hướng Vãn đang định rời đi thì quay lại, mí mắt hơi nhếch lên. Trong vòng hai giây, anh bình tĩnh tựa lưng vào đệm ghế sofa.

Chút lòng thương hại của Hướng Vãn vì sợ ngày hôm sau anh sẽ bị đưa lên bản tin không biết từ đâu tới.

Điều kỳ lạ là ở xung quanh anh thường rất sôi nổi và có khá nhiều người lao vào làm hài lòng anh. Nhưng lúc này nơi đây khá vắng vẻ, thậm chí còn không có một trợ lý thư ký nào, người chăm sóc tử tế cũng không có.

Hướng Vãn đi tới ghế sô pha, nhẹ nhàng hỏi: "Trần tiên sinh, anh không sao chứ?"

Trần Cảnh Nghiêu động đậy. Đôi mắt anh nửa mở, lông mày nhíu lại, trầm giọng nói: "Ưh, tôi thấy khó chịu trong bụng."

Hướng Vãn không có kinh nghiệm chăm sóc người khác, nhưng Kiều Khả Hi thường xuyên say rượu, ngày hôm sau cô sẽ pha một ít nước mật ong cho cô uống.

“Nhà anh có mật ong không?”

Người trên ghế sofa lại nhắm mắt lại và im lặng.

Hướng Vãn nhìn thoáng qua vị trí phòng bếp, sau đó cúi đầu nhìn Trần Cảnh Nghiêu, suy nghĩ một lát rồi xoay người đi vào phòng bếp.

Trần Cảnh Nghiêu yên lặng mở mắt khi cô quay đi.

Anh quay đầu nhìn Hướng Vãn đi vào phòng bếp, do dự một lát, tay chân như bị hoàn cảnh xa lạ phong ấn xuống. Sau đó anh thấy cô kiễng chân lên, mở cửa tủ và tìm kiếm thứ gì đó.

Ánh đèn sợi đốt từ nhà bếp chiếu vào người cô, khiến cô trông dịu dàng hơn một cách khó hiểu.

Cô mặc một chiếc áo khoác ngắn của Chanel, quần jean xanh nhạt, tóc được buộc thành búi tùy tiện, khiến cô trông rất nhỏ nhắn.

Cô ấy có vẻ rất thích mặc quần jean.

Trần Cảnh Nghiêu không khỏi nhớ lại đôi chân thẳng tắp ẩn dưới bộ sườn xám.

Trần Cảnh Nghiêu thừa nhận, anh có chút suy nghĩ muốn để cô bé tới đây. Nếu không, tại sao lại để người ta đến nhà bạn nếu mọi chuyện có thể được giải quyết chỉ bằng hai chân đạp ga?

Nhưng cô khác với những người phụ nữ ngày trước. Cô ấy ngay thẳng và lịch sự, không xu nịnh và có chừng mực.

Mãi cho đến khi Hướng Vãn rời đi, Trần Cảnh Nghiêu mới nhận ra rằng không phải sự quan tâm đúng mức của cô khiến anh cảm thấy thoải mái.

Nếu tối nay là người khác, có lẽ anh sẽ không có những suy nghĩ này.

Làm nhiều việc như thế để giữ con gái nhà người ta lại.

Hướng Vãn vào bếp loay hoay một lúc rồi đi ra với một cốc nước. Trên tay còn có một lọ thuốc.

“Tôi thấy trong tủ có thuốc giải rượu.”

Cô đặt ly nước và chai thuốc lên bàn cà phê.

Trần Cảnh Nghiêu hơi mở mắt, chống khuỷu tay lên đầu gối, cúi đầu uống một ngụm nước.

Ở lại lâu hơn nữa thật sự không thích hợp.

Hướng Vãn cũng không có ngồi xuống, cầm túi xách len rồi nói: "Vậy anh uống thuốc rồi đi ngủ sớm nhé, tôi đi trước, cảm ơn anh đã giữ đồ giúp tôi."

Vừa quay người, cổ tay cô đã bị kéo lại.

Đó là một cái chạm nóng bỏng,

hơi ẩm ướt.

Rõ ràng đã là cuối thu, cửa sổ hé mở, nhưng Hướng Vãn lại cảm giác được hơi nóng lập tức ập vào, khiến đôi tay cô đột nhiên bỏng rát.

Cô quay sang một bên và kéo tay ra.

Đối phương thả ra rất nhanh, như thể sự đυ.ng chạm không thể phớt lờ đó chỉ là giấc mơ giữa ban ngày của Hướng Vãn.

Nhưng hơi thở của anh vẫn còn vương vấn quanh đây, như thể cô đã vô tình xâm nhập vào thế giứoi của anh. Sự bối rối trong mắt cô lúc này khiến cô giống như một con nai sừng tấm đi lạc, không thể trốn tránh được con thú uy nghiêm ở sâu trong rừng.

Anh có phải là một con thú không?

Hướng Vãn thất thần. Lúc này cô mới cảm thấy phán đoán của mình thực sự sai lầm.

Trần Cảnh Nghiêu ngồi, cô đứng. Một cao một thấp rõ ràng.

Nhưng tầm nhìn từ trên xuống không khiến cô cảm thấy mình chiếm thế thượng phong mà ngược lại còn khiến cô dễ rơi vào bẫy hơn.

Ánh mắt anh khóa chặt cô lại, đôi mắt đỏ ngầu sâu thẳm nhưng lại mơ hồ.

Lời nói của anh càng là như thế.

"Dù là ai, cô Hướng cũng sẽ chăm sóc như vậy sao?"

Một tiếng "Cô Hướng" lịch sự vang lên, sau đó là một câu hỏi mơ hồ.

Hướng Vãn bị câu hỏi đột ngột của anh làm cho mất cảnh giác.

Cô lùi lại một bước, rõ ràng cảm thấy choáng váng, cô hơi mím môi. Trong đầu cô lướt qua một ý nghĩ hoảng sợ, muốn nói rằng anh thật sự say rồi.

Không khí ngưng trệ một lúc, không ai lên tiếng nữa.

Trần Cảnh Nghiêu lúc này mới thu hồi ánh mắt.

Anh cúi đầu, nhẹ nhàng xoa xoa giữa lông mày, khi nhìn lại lần nữa, đôi mắt anh đã mất đi vẻ mãnh liệt vừa rồi, trong nháy mắt trở về ánh mắt xa xăm và lạnh lùng như xưa.

Câu nói đó như bị gió thổi bay khỏi tâm trí cô, không còn ai quan tâm đến nó nữa.

Trần Cảnh Nghiêu đứng lên, giống như đột nhiên tỉnh rượu, ánh mắt vẫn có chút mơ hồ.

Anh mỉm cười với Hướng Vãn, nói: “Trở về đi, tôi bảo tài xế đưa em về.”

Trans: Chỗ này mình đổi xưng hô chút nha cho tình cảm hơn nha :)))