Chương 8-1: Khuyên nhủ

Cuối cùng Hướng Vãn vẫn quyết định không đi xe của Trần Cảnh Nghiêu về.

Cô cảm thấy chuyện hôm nay có chút không đúng. Không phải là hoàn toàn sai trái, nhưng nó thật sự có chút lệch khỏi quỹ đạo bình thường.

Cô không còn là một thiếu nữ không biết gì về thế giới này nữa cả.

Hướng Vãn có chút nhạy cảm, khả năng quan sát lời nói và cảm xúc mà cô học được khi sống dưới tư tưởng trọng nam khinh nữ của Hướng Quốc Trung đã dần được cải thiện hơn khi cô ở Bắc Kinh trong vài năm qua.

Nếu không nhìn ra được động cơ thầm kín đằng sau những cử chỉ nồng nàn của Trần Cảnh Nghiêu đêm nay, cô thật sự là ngu ngốc.

Chính vì điều này mà vừa rồi cô đột nhiên hoảng sợ.

Những người trong tầng lớp của họ có thứ gì không phải là dơ tay ra liền có được, chút tâm tư này của Trần Cảnh Nghiêu không thể chỉ vì sở thích nhất thời của anh được.

Có lẽ đó là thói quen xấu của người giàu?

Hướng Vãn không muốn nghĩ nhiều về chuyện này.

Những cảm xúc này vẫn luôn vấn vương trong cô, không hề tiêu biến cho đến tận khi cô bị cuốn vào trong công việc của tuần này. Nhưng Hướng Vãn cũng không khỏi nghĩ có lẽ đó chỉ là cô tự mình đa tình mà thôi, còn anh có lẽ say xỉn nên mới không tỉnh táo.

Nếu như thế này thì thật tốt.

Mối quan hệ với Lâm Tuấn Hào đã khiến cô sứt đầu mẻ trán rồi, cô không thể tưởng tượng được nếu phải đối phó với Trần Cảnh Nghiêu nữa, cô sẽ như thế nào.

Sự cố nắp cống được báo cáo hôm thứ Hai cần được tiếp tục theo dõi và hoàn thành.

Hôm nay, Lý Ngọc Tuân và Hướng Vãn lại ra ngoài vì chuyện này.

Đầu tiên, họ đến Chi cục Quản lý nước thải thì nhận được câu trả lời là họ không phải chủ sở hữu nắp cống và vấn đề này không thuộc trách nhiệm của họ. Hướng Vãn và những người khác không còn cách nào khác ngoài việc phải quay lại xe trong cơn mưa lớn, tay không trở về.

Máy điều hòa và máy sưởi trong xe đều bật, mới có thể dần dần xua đi cái lạnh.

"Các ban ngành cấp thấp không muốn đảm nhận nhiều nhiệm vụ nếu họ có thể làm ít hơn, hơn nữa họ còn có thể bị phê bình nếu báo cáo lại." Lý Vũ Tuân nói.

Hướng Vãn gật đầu: “Chúng ta lại đến Cục quản lý đô thị thành phố nhé.”

Lý Vũ Tuân là người gốc Bắc Kinh và gia đình anh ấy có điều kiện khá tốt. Hôm nay anh lái chiếc Audi A4, trên đường đến Cục Quản lý đô thị thành phố, anh thường xuyên liếc nhìn Hướng Vãn.

“Trước đây tan sở tớ luôn thấy có xe đón cậu. Tớ quên chưa hỏi cậu, gia đình cậu cũng đến từ Bắc Kinh à?”

Hướng Vãn lắc đầu: “Tớ là người Tín Nghi.”

Cô tránh khiến tình hình xấu đi nên nhẹ nhàng trả lời một câu.

Lý Vũ Tuân thấy bất ngờ đáp: "Tín Nghi à, tôi đã đến đó vài lần rồi, khá tốt."

"Chỉ là một thành phố nhỏ thôi, không thể so sánh với Bắc Kinh được." Hướng Vãn bình tĩnh đáp.

Lý Vũ Tuân nhẹ giọng đáp một câu rồi không nói gì thêm.

Nhưng trong lòng anh đã rõ ràng.

Theo các đồng nghiệp trong phòng trà nói, chiếc xe thường đến đón Hướng Vãn khi cô mới bắt đầu làm việc đã lâu không đến rồi.

Lý Vũ Tuân không biết phải mô tả Hướng Vãn như thế nào.

Nhưng anh luôn cảm thấy cô không giống như người ta nói. Làm gì có ai đựo tư bản chống lưng lại có thể sẵn sàng trở thành một phóng viên nho nhỏ chứ?

Khi họ lái xe đến phòng quản lý đô thị thành phố, mưa lớn bắt đầu tạnh.

Sau khi họ đăng ký vào bằng thẻ phóng viên, liền có người đã đến đón.

Những lời giải thích bọn cô nhận được đại khái là lờ từ phía cấp lãnh đạo, sẽ báo cáo lên cấp trên để có phương án bồi thường thích hợp cho các công nhân vệ sinh. Các nắp cống trên toàn thành phố sẽ được kiểm tra từng cái một để ngăn chặn những sự cố tương tự xảy ra lần nữa.

Hướng Vãn sao đó trở lại đài, vào phòng biên tập.

Cô tập trung xem tư liệu phỏng vấn đến mờ cả mắt, lúc ngẩng lên xem giờ cô mớ nhận ra đã hơn mười giờ.

Cô vươn vai, chuẩn bị tan làm, vừa bước ra khỏi tòa nhà, cô nhận được một cuộc gọi lạ nói rằng Kiều Khả Hi đã xảy ra chuyện.

Chuyện này phải bắt đầu từ người bạn trai mới mà cô ấy đã quen cách đây không lâu.

Chàng trai đó cũng làm trong ngành self-media, tài khoản mạng xã hội khá lớn được xác nhận V, là người nổi tiếng với hàng triệu người hâm mộ. Anh ta đẹp trai và có vẻ ngoài giống một chú cún con nên được nhiều người yêu thích, đồng thời anh ta cũng rất giỏi làm hài lòng các cô gái.

Anh và Kiều Khả Hi đã cùng nhau dẫn dắt một chương trình đặc biệt và họ quen nhau từ thời điểm đó. Sau đó, cả hai trao đổi thông tin liên lạc và có nhiều tương tác hơn.

Kiều Khả Hi trước nay luôn rất giỏi trong việc cưa đổ người khác, cô ấy chỉ mất vài ngày đã thu được người vào tay, đến tận bây giờ vẫn như vậy.

Không ngờ cô còn chưa làm gì thì đối phương đã không an phận, không những bắt cá hai tay, mà còn gây rắc rối đến tận đồn cảnh sát nữa.

Khi Hướng Vãn đến đồn cảnh sát, cô nhìn thấy Kiều Khả Hi đang nhàn nhã ngồi ở đó. Người vốn xinh đẹp thanh tú giờ đây có mái tóc bù xù và trên cổ có vài vết đỏ mờ.

Đối diện cô là một nam một nữ. Người đàn ông vẫn ổn và trông hơi ủ rũ. Người phụ nữ trông có vẻ còn nhếch nhác hơn Kiều Khả Hi, trên mặt có dấu vân tay rõ ràng, mái tóc rối bù và đang nhìn chằm chằm vào Kiều Khả Hi.

Trong lòng Hướng Vãn cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Cô là người khá bao che khuyết điểm, cho dù hôm nay Kiều Khả Hi động tay trước, cô vẫn sẽ hỏi cô ấy tay có đau không.

Nhưng Hướng Vãn cũng biết rất rõ về cô, cô là người khinh thường những tranh chấp giữa phụ nữ bởi một người đàn ông nhất. Trên thế giới có hàng vạn đàn ông làm sao đáng để bản thân lao đầu vào như thế chứ?

Hướng Vãn đi tới trước mặt cô, nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Kiều Khả Hi không trả lời, chỉ ngẩng đầu liếc nhìn đối phương, sau đó hỏi cô lấy khăn ướt lau tay.

Cô ấy chê tay mình bẩn.

"Cậu không sao chứ? Có đau ở đâu không? Có muốn đến bệnh viện kiểm tra không?"

Đối mặt với ba câu hỏi liên tiếp của Hướng Vãn, Kiều Khả Hi còn cảm thấy buồn bực hơn rất nhiều, vô cớ có chút buồn cười.

Cô gái ngồi đối diện khịt mũi, Hướng Vãn lại nhìn về phía cô ta.

Cô gái còn trẻ, có mái tóc dài xoăn màu nâu, đôi mắt sáng và khá có khí thế bắt nạy người khác. Cô ta mặc một chiếc váy hàng hiệu và đeo một bộ trang sức đá quý, trông cô ta giống như một tiểu thư giàu có.

“Làm màu.” Cô ta trợn mắt và nhẹ nhàng chửi rủa.

Kiều Khả Hi: "Đang nói ai đấy ? Cô vẫn muốn bị đánh phải không?"

"..."

Hướng Vãn đưa tay kéo cô lại, bảo cô đừng nói mấy lời này nữa.

Cảnh sát ngồi bên cạnh vỗ nhẹ bàn, nghiêm túc nói: "Sao vậy, còn muốn đánh nhau trước mặt chúng tôi, thật sự muốn qua đêm ở đây sao?"

Kiều Khả Hi ngừng nói.

Nhưng nữ sinh kia thì ngược lại, cô ta quay đầu đi với vẻ mặt không phục.

Không ai muốn làm cho vấn đề trở nên tồi tệ hơn nên cảnh sát chỉ có thể để họ hòa giải một cách riêng tư rồi nhắc nhở một chút.

“Người nhà ký tên.” Cảnh sát đưa cho Hướng Vãn một tờ giấy.

Hướng Vãn nhận lấy nó.

Ký xong, cô kéo Kiều Khả Hi đứng dậy, khách sáo nói mấy câu với cảnh sát, vừa định đưa người đi thì lại có một người khác đi tới cửa.