Chương 6-2: Kết bạn Wechat với tôi

Lúc này khi nghe những gì anh ấy nói vào thời điểm đó Hướng Vãn không cảm thấy gì.

Sau này, khi cô và Trần Cảnh Nghiêu đã ở cùng nhau, nhớ lại chuyện ngày hôm đó cô mới nhận ra lời biện hộ của anh có chút quá đột ngột. Sinh nhật của ông lão cũng chẳng liên quan gì đến anh lắm, còn cần anh đưa bọn cô về.

Hướng Vãn đã cười nhạo anh vì điều này. Còn anh lại không cho rằng như vậy, nói dù có làm gì thì anh cũng đã đưa được người lên xe rồi.

Những lời không biết xấu hổ lại được anh nói như một lẽ đương nhiên, đúng là Trần công tử mặt dày thật.

Hướng Vãn không bao giờ mình lại ngồi lên chiếc xe này một lần nữa.

Tần Ngữ Lam tự giác ngồi vào ghế phụ, nhường ghế sau cho Hướng Vãn.

Sau khi Hướng Vãn ngồi lên xe, tài xế cũng quay lại ngay lập tức, mỉm cười gật đầu với cô: “Cô Hướng.”

Lời chào lịch sự của người tài xế và thậm chí còn có thể gọi chính xác tên cô khiến mọi thứ trở nên hơi ám muội hơn.

Quả nhiên, chỉ trong vòng hai phút, tin nhắn WeChat của Tần Ngữ Lam đã gửi tới.

Tần Ngữ Lam: [Chuyện gì vậy? Em đã thay bạn trai rồi à? ]

Cô và Hướng Vãn học cùng trường, mọi người đều biết chuyện lúc đó Lâm Quân Hào theo đuổi theo cô.

Người này lại là ai vậy?

Hướng Vãn cúi đầu và im lặng gõ: [Không, là đối tượng phỏng vấn trước đó]

Tần Ngữ Lam không trả lời.

Người lái xe hỏi địa chỉ của họ.

Tần Ngữ Lam cùng bạn trai thuê một căn hộ nhỏ ở gần đài phát thanh, gần đường vành đai thứ ba, cách đây không xa. Nên đưa cô ấy về trước.

Chỉ đi 10 phút, Tần Ngữ Lam đã đến nơi xuống xe.

Sau khi cô rời đi, chỉ còn lại một mình Hướng Vãn.

"Cô Hướng, vẫn là chỗ cũ sao?"

“Ừ.” Hướng Vãn thấp giọng nói: “Làm phiền sao.”

Trần Cảnh Nghiêu quay đầu sang nhìn cô.

Tóc cô xõa xuống, cô đã cởi sườn xám, thay bằng chiếc áo ngắn dệt kim màu trắng và quần jean ống rộng. Bây giờ cô quay lại dáng vẻ trang nhã, trầm ổn lúc trước, ngồi một cách quy củ, không còn nét quyến rũ lúc trước nữa.

“Cô có thường xuyên làm việc bán thời gian không?” Trần Cảnh Nghiêu hỏi.

Hướng Vãn không hề xấu hổ, thẳng thắn nói: “Thực tập ở đài lương khá thấp, thỉnh thoảng tôi cũng ra ngoài làm một số công việc khác.”

Suy nghĩ một chút, cô cảm ơn anh: “Tôi cũng muốn cảm ơn anh Trần hôm nay đã thay tôi tiết kiệm tiền xe.”

Trần Cảnh Nghiêu cười không trả lời.

Anh lại hỏi ngược lại cô, giọng điệu bình tĩnh, giống một câu hỏi bình thường: “Gần đây tôi không thấy cô đến tứ hợp viện nữa.”

Hướng Vãn ý thức được anh đang hỏi sao không thấy Lâm Tuấn Hào đưa cô ra ngoài chơi.

“Tôi bận công việc, nên không có nhiều thời gian.”

"Thế à."

Trong khoảng thời gian còn lại của chuyến đi không ai nói gì cả.

Xe chạy êm ru, ánh nắng cuối thu ấm áp xuyên qua cửa kính xe chiếu vào hàng ghế sau, Hướng Vãn dựa lưng vào ghế, mí mắt càng ngày càng nặng trĩu. Bất tri bất giác, cô đã ngủ quên.

Khi cô tỉnh dậy, chiếc xe đã đậu trước cửa khu nhà cô.

Khi cô ngơ ngác mở mắt ra, không khỏi cảm thấy rùng mình trước khung cảnh xa lạ trước mắt, cô đã quên mất mình đang ở đâu.

Cô hoàn toàn tỉnh lại, sau khi tỉnh lại cô cảm thấy rất hối hận.

Cô cũng thực gan dạ.

Dám ngủ quên đi như thế này.

Trần Cảnh Nghiêu lúc này đang đeo kính, ôm máy tính trên đùi và nói chuyện điện thoại. Cảm nhận được ánh mắt của Hướng Vãn, ngón tay mở gmail của anh hơi dừng lại. Đôi mắt thờ ơ ấy ẩn sau mắt kính, phản chiếu ánh sáng mờ ảo ấm áp của ngọn đèn đường.

Anh ta nói với người ở đầu bên kia điện thoại vài câu rồi cúp máy.

"Dậy rồi à."

Hướng Vãn hơi nhấc chân lên, gò má ửng lên một vệt hồng nhạt, cô nhanh chóng lau đi: “Sao anh không đánh thức tôi dậy?”

Trời đã tối rồi.

Cô thực sự đã ngủ trong xe của anh cả buổi chiều.

Trần Cảnh Nghiêu đóng máy tính, tháo kính ra. Giọng nói của anh uể oải và có chút khàn khàn: “Gọi rồi nhưng cô không chịu tỉnh.”

Hướng Vãn đờ ra.

Người đàn ông nhăn lông mày, cười nói: "Đùa thôi."

Hướng Vãn thở phào nhẹ nhõm, đeo túi vào, "Tôi đi trước, xin lỗi vì đã trì hoãn anh lâu như vậy."

Cô xuống xe, quay đầu đóng cửa lại nhìn Trần Cảnh Nghiêu nói: "Cám ơn anh, đi đường cẩn thận."

Khi cửa xe đóng lại, Trần Cảnh Nghiêu nhìn bóng người xa xa ngoài cửa sổ xe. Ánh mắt chuyển động, chậm rãi cầm lên một cây bút ghi âm dài màu đen ngay tại chỗ Hướng Vãn vừa ngồi.

Chín giờ sáng, cuộc họp hàng tuần kết thúc. Hướng Vãn đi ra ngoài phỏng vấn cùng Mạc Lập Quần.

Vụ việc xảy ra khi một công nhân vệ sinh vô tình giẫm phải miệng cống không có nắp khi đang dọn dẹp tại nơi làm việc lúc 5 giờ sáng, suýt ngã cùng với cây chổi của mình.

May mắn thay, người công nhân không ngã hẳn xuống dưới nhưng cũng bị gãy xương gò má và trầy xước vùng da miệng.

Mạc Lập Quần giao nhiệm vụ phỏng vấn cho Hướng Vãn.

Hướng Vãn giữ bình tĩnh và hoàn thành buổi phỏng vấn một cách thuận lợi. Sau đó, họ đến thăm một số bộ phận liên quan chịu trách nhiệm về vụ tai nạn này, quả nhiên các cấp đều đùn đẩy qua lại, trong thời gian ngắn khó có được câu trả lời rõ ràng.

Trở lại nhà đàu, Hướng Vãn bật máy tính và chuẩn bị viết bản thảo đầu tiên của cuộc phỏng vấn vào chiều thứ Sáu.

Cô lục túi tìm máy ghi âm nhưng mãi không tìm thấy. Tôi lục lọi tất cả các ngăn kéo ở bàn làm việc của mình nhưng vẫn không tìm thấy gì cả.

Lý Ngọc Tuân thấy vậy quay đầu lại hỏi cô: “Cậu đang tìm cái gì vậy?"

"Máy ghi âm, máy ghi âm của tớ hình như bị mất rồi." Hướng Vãn ngồi xuống, thở dài.

Lý Ngọc Tuân: "Cậu không mang về nhà sao?"

"Tớ nhớ đã bỏ nó vào túi khi rời đi vào tuần trước."

"Không sao đâu, nếu thật sự mất thì tớ cho cậu một cái. Ở chỗ tớ vẫn còn có một cái mới, chưa dùng."

Hướng Vãn lắc đầu, hơi nhíu mày: “Báo cáo phỏng vấn thứ Sáu tuần trước đều có trong đó.”

"Được rồi, vậy cậu tìm kỹ lại xem." Lý Vũ Tuân ngồi trở lại chỗ.

Dù đã tìm kiếm mọi ngóc ngách, Hướng Vãn vẫn không tìm thấy.

Cô báo cáo tình hình với Mạc Lập Quần và hoãn cuộc phỏng vấn sang ba ngày sau.

Cô thực sự không có lựa chọn nào khác ngoài việc đi xem lại video tư liệu phỏng vấn. Điều này khiến cho tâm trạng của Hướng Vãn cả ngày hôm đó đều không được tốt lắm.

Khi cô chuẩn bị tan làm thì nhận được một cuộc gọi lạ.

Lúc đầu cô không để ý, tưởng là cuộc gọi bán hàng, cô cúp máy hai lần, bên kia lại gọi lại lần nữa cô mới bắt máy.

“Xin chào, có phải là cô Hướng Vãn không?” Là giọng nam.

"Vâng, bạn là ai?"

"Tôi là nhân viên phòng giám đốc Kinh Quảng, cô có để quên một chiếc bút ghi âm trong xe của Trần tổng. Khi nào thì cô tiện đến lấy lại?"

Hướng Vãn thở phào nhẹ nhõm. Thì ra hôm qua cô bỏ quên nó trong xe của Trần Cảnh Nghiêu.

“Bây giờ có tiện không?” cô hỏi.

"Chờ một chút." Đối phương nói ra ba chữ này rồi dừng lại. Chắc là anh ta đã che micro lại.

Hai phút sau, Hướng Vãn lại nghe thấy điện thoại được nhấc lên.

"Là tôi." Người nghe điện thoại đột nhiên thay đổi.

Cô do dự một chút, xác nhận đối phương chính là Trần Cảnh Nghiêu.

"Anh Trần, trong máy ghi âm của tôi có nội dung phỏng vấn quan trọng, khá cấp bách, bây giờ anh có tiện không?"

“Bây giờ tôi không rảnh.” Anh nhanh chóng trả lời.

"Vậy anh……"

Cô còn chưa nói xong, Trần Cảnh Nghiêu đã ngắt lời cô: "Thêm WeChat của tôi, lát nữa tôi gửi cho cô vị trí, cô có thể đến lấy."