Chương 6-1: Kết bạn Wechat với tôi

Hướng Vãn theo bản năng lùi lại một bước.

Cô cầm chặt bản thảo trong tay, nhìn sang Trần Cảnh Nghiêu. Sau khi bình tĩnh lại, cô lên tiếng chào: "Trần tiên sinh."

Trần Cảnh Nghiêu dừng tay, thu điếu thuốc lại vào lòng bàn tay.

Hai người có quỹ đạo cuộc sống rõ ràng là hoàn toàn không liên quan đến nhau lại luôn có thể gặp nhau.

"Cô Hướng lại đến đây để phỏng nữa à."

Lời nói của Trần Cảnh Nghiêu mang tính trêu chọc, khiến Hướng Vãn cảm thấy xấu hổ.

Cô đang suy nghĩ xem liệu có nên xin lỗi vì những “lời nhận xét thô lỗ” của mình ngày hôm đó hay không nếu có cơ hội.Nhưng cô lại cảm thấy có lẽ cô quá coi trọng bản thân mình rồi, và việc cô không xin lỗi cũng chẳng nề hà đến anh.

Tóm lại, cơ hội gặp mặt chỉ có rất ít. Cô cũng không ngờ rằng bánh lăn của vòng quay số phận lại kỳ diệu đến thế.

Hướng Vãn lắc đầu: “Không, tôi đến làm việc bán thời gian.”

Nói xong, cô nghe thấy ở lối vào cầu thang xoắn ốc có người gọi Trần Cảnh Nghiêu.

Người đàn ông quay người. Trước khi rời đi, anh lại liếc nhìn Hướng Vãn qua những tia nắng chiếu vào từ sân trên tầng hai.

Ánh mắt anh lặng lẽ, sự quan tâm thầm kín của anh giống như ngọn lửa giữa trời đông, đốt cháy cả người cô.

Trần Cảnh Nghiêu thẳng thắn nói: "Khá được đấy."

Sau khi để lại ba chữ đó, anh đứng dậy rời đi.

Hướng Vãn vô cớ cảm thấy nóng bừng, muốn nới lỏng cổ áo, nhưng chợt nhớ ra mình đang mặc sườn xám. Khi đầu ngón tay chạm vào những nút áo kiểu cổ điển và phức tạp, tay cô ngừng cử động.

Tần Ngữ Lam từ bên kia đi tới, thấy cô đã thay đồ liền dẫn cô đến phòng khách cạnh phòng tiệc.

Có ba bốn cái bàn được bày trên tầng ba của ngôi nhà gỗ, chúng không lớn nhưng mang theo không khí chúc phúc. Đó là kiểu dáng mà người già sẽ thích.

Hướng Vãn kiểm tra quy trình trên bản thảo, viết lại một số chi tiết và chờ đợi buổi tiệc bắt đầu.

Đợi một lúc có người đến gọi, cô uống một ngụm nước, cầm chặt lấy bản thảo rồi đi lên sân khấu.

Bên trong địa điểm tổ chức trang nhã và gọn gàng, mọi người ngồi đều nhau.

Chiếc bàn tròn ở giữa hàng đầu tiên được trải một tấm khăn trải bàn màu đỏ, ông lão tổ chức sinh nhật hôm nay đang ngồi ở đó.

Ông ấy đã tám mươi tuổi và có tinh thần khá tốt. Một đôi mắt đυ.c ngầu mang theo nụ cười nhưng không khó có thể nhận ra sự sắc bén và uy nghiêm.

Quá trình dẫn chương trình của Hướng Vãn diễn ra một cách tuần tự. Cô ấy nói năng rõ ràng và phù hợp, thỉnh thoảng nói vài câu cát tường để lấy lòng người khác, cô ấy không xu nịnh mà chỉn chu, chỉ thêm hoa trên lụa.

Điều duy nhất khiến cô phân tâm là người đàn ông ngồi bên phải ông lão.

Trần gia và Lý gia là bạn bè thân thiết. Tiền bối trong nhà trước đây cùng cấp, giao tình giữa hai nhà cũng khá tốt.

Cửa hàng mà Trần Cảnh Nghiêu đang tiếp quản hiện có lúc phải nhờ Lý gia giúp đỡ. Nên khi trưởng bối Lý gia tổ chức sinh nhật, Trần Cảnh Nghiêu thân là hậu bối đương nhiên cũng phải qua chúc phúc.

Anh cầm ấm trà pha sẵn, ông lão rất thích trà Bích Loa Xuân trước thời nhà Minh.

Có lẽ hắn đã quen nhìn người khác cúi người hầu hạ, cho nên Trần Cảnh Nghiêu lúc này đang cúi người, tay trái xem trà, tay phải đưa cho ông.

Anh hoàn thành đầy đủ lễ nghĩa, không thấp kém, đó chính xác là cách cư xử của tiểu bối.

Sau khi Làm xong việc, anh hơi ngả người về phía sau. Anh nhẹ nhàng nhướng mi hướng ánh mắt về mc trên sân khấu.

Mái tóc đen dài thẳng tắp của Hướng Vãn được vén ra sau và cố định bằng trâm. Trên chiếc trâm còn có những hạt ngọc rơi đung đưa nhẹ theo cử động lời nói của cô.

Cô ấy không di chuyển nhiều và cũng gần như không di chuyển.

Cứ như vậy dưới ánh mắt của Trần Cảnh Nghiêu, toàn bộ chương trình đã được hoàn thành.

Khi ông lão tuyên bố khai tiệc bằng một giọng nói đầy uy lựci, nơi đây dần trở nên sôi động.

Đoàn kịch bước vào sân khấu, âm thanh vang vọng, họ biểu diễn bài "Bá Vương Biệt Thϊếp" của Mai Lan Phương.

Hướng Vãn đi ra, trở lại hậu trường. Tần Ngữ Lam giơ ngón tay cái lên với cô.

Phong cách trên sân khấu đĩnh đạc với giọng nói sắc sảo và ngọt ngào. Dù có nhiều ông lớn ngồi dưới sân khấu nhưng cô cũng không hề nao núng.

Nhưng tâm tư của Hướng Vãn lại đặt hết vào chiếc sườn xám, sau khi nói với Tần Ngữ Lam vài câu, cô nhanh chóng đi thay quần áo.

Bên kia, Trần Cảnh Nghiêu cùng ông lão uống hai ly, sau đó đứng dậy đi ra ngoài hút thuốc.

Cánh cửa cuối hành lang dẫn ra sân thượng, khi cửa đóng lại, tiếng gõ Kinh kịch kéo dài lập tức bị chặn lại sau cánh cửa.

Anh đứng ở mép ban công, chống khuỷu tay lên lan can và hút thuốc. Anh trông rất nhàn hạ khi hút thuốc, không còn nghiêm túc như trước, như thể anh đến đây để cách ly thế giới.

Hút được nửa điếu, cánh cửa sau lưng lại bị đẩy ra.

Tiếng ồn vang lên trong giây lát nhưng nhanh chóng bị chặn lại.

"Kỳ quái, sao lại có thểi biến mất trong chớp mắt chứ."

“Chắc là không phải đã rời đi đúng không?”

"Vừa rồi vẫn còn ở trong phòng nghỉ. Này, lẽ ra chúng ta nên chặn người sớm hơn."

"Đừng đáng lẽ nữa, nếu như lão gia tử nhà cậu nhìn thấy, trở về có thể sẽ lại đánh cậu một trận đấy."

Người đến là cháu trai út của Lý gia, cùng với cậu có hai đứa trẻ cùng vòng quan hệ.

Mấy đứa trẻ vừa bước sang tuổi 20. Chúng đi du học được vài năm và rất ham chơi. Bên ngoài nhìn có vẻ chính trực, nhưng trong âm thầm cũng rất ăn chơi, Trần Cảnh Nghiêu cũng đã nghe nói qua điều này.

"Cậu đã từng gặp người dẫn chương trình đó trong giới chưa?"

"Chưa, nếu gặp rồi, tôi còn đợi đến bây giờ chắc."

“Chúng ta đi tìm nơi khác xem.”

Cánh cửa lại đóng lại.

Trần Cảnh Nghiêu hút xong điếu thuốc, đứng một lúc cho mùi khói tan đi mới quay lại phòng tiệc.

Anh lại ngồi xuống cạnh ông già.

Vở kịch trên sân khấu đang đến cao trào, họ đang hát - “Đức vua kiệt sức rồi, thê thϊếp hèn mọn làm sao sống sót được?”

Sau khi nâng cốc, Trần Cảnh Nghiêu lại rót đầy cốc.

"Tiểu Phong về nước rồi."

Ông lão gõ theo phách, mỉm cười nhìn về phía anh: "Thằng nhóc đó cố ý chạy về để mừng sinh nhật ta, cũng xem như có tâm."

Trần Cảnh Nghiêu gật đầu, "Chương trình học ở Anh rất bận rộn."

Bàn tay cầm ly rượu của ông lão bỗng run lên, một ít rượu Mao Đài lâu năm đổ ra bàn.

Trần Cảnh Nghiêu đưa tay lấy một chiếc khăn vuông lau cho ông.

Anh không nhìn vào đôi mắt đυ.c ngầu của ông, giả vờ như không biết gì. Sau khi dọn dẹp xong, anh mỉm cười nói: “Uống tiếp thôi.”

Hướng Vãn thực sự đã đi rồi.

Tần Ngữ Lam nhận được một phong bì màu đỏ, khi lấy ra, cô phát hiện số tiền gấp đôi số tiền cô đã thỏa thuận.

Cô dùng giọng khéo léo hỏi người trung gian, đối phương đáp rằng ông lão vui vẻ nên thêm một ít tiền. Nên cô cứ yên tâm giữ nó và đừng có gánh nặng gì cả.

Tần Ngữ Lam gật đầu và đưa phong bì màu đỏ cho Hướng Vãn.

Hướng Vãn kinh ngạc.

Chiếc phong bì màu đỏ chỉ cần chạm vào là biết cực kỳ dày, hơn rất nhiều so với những gì cô nhận được từ công việc bán thời gian trước đây.

Cô lấy ra một nửa rồi nhét lại vào tay Tần Ngữ Lam.

“Công việc này vốn là chị nhận, số tiền này coi như phí giới thiệu vậy. "

Cô sợ Tần Ngữ Lam có gánh nặng nên không chịu nhận.

Tần Ngữ Lam nói: “Chị nên cảm ơn em mới đúng, nếu không hôm nay chị không biết phải làm sao mất.”

Cô nói gì chị ấy cũng không chịu nhận.

Hướng Vãn không từ chối nữa, mỉm cười với cô: “Vậy hôm khác em đãi chị một bữa nhé.”

"Điều đó là đương nhiên rồi. Chị nhất định sẽ ăn một bữa thật ngon."

Hướng Vãn gật đầu: "Không thành vấn đề."

Hai người đi về phía lối vào con hẻm.

Chỗ này hạn chế các phương tiện đi lại, khiến việc bắt taxi trở nên bất tiện, họ phải đi bộ 500 mét mới đến ga tàu điện ngầm gần đó.

Khi bước ra khỏi con hẻm, họ nghe thấy hai tiếng bíp từ xe phía sau.

Tần Ngữ Lam kéo Hướng Vãn sang một bên.

Chiếc xe không bỏ đi mà chầm chậm bám theo họ.

Hướng Vãn quay lại nhìn thì thấy vẫn là chiếc Cullinan màu đen. Cô dừng bước và nhìn thấy Trần Cảnh Nghiêu đang nhìn sang.

“Lên xe, tôi đưa các cô về.”

Hướng Vãn vô cớ cảm thấy buồn cười.

Có phải anh ấy luôn như thế này không? Hoặc chiếc xe này của Trần Cảnh Nghiêu, ai cũng có thể lên được.

Tần Ngữ Lam không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nhéo đầu ngón tay của Hướng Vãn, vẻ mặt do dự không muốn nói.

Đối với phản ứng của Hướng Vãn, Trần Cảnh Nghiêu lạnh nhạt nói: “Lão gia mừng sinh nhật là một dịp vui vẻ, nên dù thế nào cũng phải tiễn người về đến nhà.”