Chương 5-2: Lại giống như đốt lên một ngọn lửa vô hình

Đường đua được xây dựng cạnh núi, lá cờ của câu lạc bộ tung bay trong gió. Ánh sáng chói lóa chiếu sáng đường vòng tối và sâu.

Trần Cảnh Nghiêu ngậm điếu thuốc đi vào phòng thay đồ, ở đây có mấy bộ đồng phục thi đấu đã chuẩn bị sẵn.

Anh cao ráo, vai rộng, eo hẹp, chân dài, phòng thay đồ có phần chật hẹp khiến động tác của anh chậm lại.

Phía sau phòng thay đồ là một bãi cỏ thoáng đãng. Hoa, cây được cắt tỉa gọn gàng và bố trí thành khu vực ghế ngồi ngoài trời. Những chiếc lều và nồi đã chuẩn bị sẵn có thể dùng để nhóm lửa nướng thịt.

Nhìn ra ngoài cửa sổ phòng thay đồ, có thể thấy một nhóm người đang ngồi quây quần trên bãi cỏ, cả nam lẫn nữ, trò chuyện vui vẻ.

Trần Cảnh Nghiêu ngẩng đầu kéo khóa áo, vuốt tóc, vừa ôm mũ bảo hiểm vừa định vén rèm lên thì nghe thấy ở đó có người nói chuyện.

"Lâm thiếu, đừng nhìn vào điện thoại hỏng của anh nữa có được không?"

"Một đêm xem tám trăm lần cũng vô dụng thôi. Người ta không có anh trong lòng."

Lâm Tuấn Hào cực kỳ cáu kỉnh.

Anh không biết tại sao, nhưng có lẽ vì ngày đó bị ảnh hưởng bởi lời nói của Tôn Ngụy nên anh vẫn lạnh lùng với Hướng Vãn mấy ngày nay. Nhưng anh không ngờ rằng cô có thể giữ im lặng ngay cả khi anh không đi tìm cô.

Anh nhấp một ngụm rượu, không chịu thừa nhận: “Các người cái gì cũng không biết.”

Người khác trả lời: “Hay là chúng ta gọi Hướng Vãn đến cho anh, nói với cô ấy là anh say rồi xem cô ấy có tới không.”

Lâm Tuấn Hào trợn mắt, nhưng chưa kịp trả lời thì lại bị cắt ngang.

"Đến thì sao? Sau đó không phải vẫn đi sao."

"..."

Chính xác như sét đánh, câu nói này thành công khiến cho sắc mặt của Lâm Tuấn Hào càng khó coi hơn trước.

Anh ta đặt ly rượu xuống, khinh thường nói: “Ngoại trừ Hướng Vãn, tôi Lâm Tuấn Hào không tìm được người phụ nữ nào nữa sao.”

Câu nói này khiến mọi người bật cười.

"Đương nhiên không, Lâm thiếu của chúng ta có thân phận gì chứ?"

"Đừng nói nữa, lần này tôi đứng về phía Tôn Nhị. Chỉ là một phóng viên quèn thôi, vướng bận gì chứ?"

Lâm Tuấn Hào nhấp một ngụm rượu, không biết là do mình uống quá nhiều hay là cảm thấy thật sự khó chịu.

Hướng Vãn tính tình bướng bỉnh, không giỏi dỗ dành người khác, trước đây anh là người dỗ dành cô trong hầu hết các cuộc cãi vã. Nghĩ tới đây, Lâm Tuấn Hào tự nhủ: “Mấy năm nay đã nuông chiều cô ấy quá nhiều rồi.”

"Có nghe thấy không, Lâm thiếu của chung ta là người chiều chuộng bạn gái nhất đấy?"

Mọi người cười đùa tiếp lời , bên cạnh họ là những cô gái đến từ trường điện ảnh.

Có người mím môi nhìn Lâm Tuấn Hào nói: "Cậu có nhìn thấy người mặc váy đen không? Sinh viên năm nhất trường điện ảnh năm nay khá đẹp phải không?"

Lâm Tuấn Hào không có hứng thú lắm nhưng vẫn liếc nhìn qua đó.

Chỉ cần liếc nhìn một cái, anh ta đã cau mày.

Đối phương nhìn phản ứng của anh, nói: "Thế nào? Dám nói không không?"

Tại sao lại nói như vậy.

Bởi vì cô gái này có chút giống Hướng Vãn, cô có mái tóc đen dài, dáng vẻ lạnh lùng, đôi mắt còn to hơn Hướng Vãn. Chỉ là khóe mắt Hướng Vãn hơi nhếch lên, rất dễ nhận ra.

Còn ngoại hình của cô gái này quá rập khuôn.

Lâm Tuấn Hào không lên tiếng, còn đối phương thì vẫy tay với anh.

Đúng lúc này, Thương Hoa vén rèm phòng thay đồ của Trần Cảnh Nghiêu ra: "Cậu còn chưa xong sao?"

Trần Cảnh Nghiêu đáp lại, môi răng cắn nhẹ điếu thuốc, một vị đắng thoang thoảng lan tỏa trong khoang miệng.

Giọng anh hơi khàn, anh trả lời: "Sắp xong rồi."

“Đợi cậu ở bên ngoài.” Thương Hoa bước đi.

Khi Trần Cảnh Nghiêu thản nhiên nhìn lại, cô gái đã ngồi xuống bên cạnh Lâm Tuấn Hào và đang rót rượu.

Thuốc đã gần tàn, Trần Cảnh Nghiêu khịt mũi.

Đôi mắt anh tối sầm dập tắt điếu thuốc. Không thèm nhìn lại, anh quay người và rời khỏi phòng thay đồ.

Hướng Vãn nhận một công việc bán thời gian tạm thời vào cuối tuần. Địa điểm là một ngôi nhà vườn tư nhân ở hẻm Đông Hòe.

Khi cô đến nơi, Tần Ngữ Lam đã đứng ở cửa chào đón cô.

"Tiền bối." Hướng Vãn chào hỏi.

Nhìn thấy cô, Tần Ngữ Lam hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm, khàn giọng nói: "Vãn Vãn, em có thể đến là tốt rồi."

Hướng Vãn mới bị gọi đến bởi một cuộc điện thoại từ Tần Ngữ Lam.

Hôm nay là cuối tuần, cuộc phỏng vấn bên ngoài hôm nay quá mệt mỏi, cô vốn định ngủ một giấc cho đến khi tự nhiên tỉnh dậy. Không ngờ, mới hơn chín giờ rưỡi, đã bị đánh thức bởi cuộc điện thoại từ Tần Ngữ Lam.

Tần Ngữ Lam là tiền bối của cô, chuyên ngành phát thanh truyền hình và dẫn chương trình, hiện đang là người dẫn chương trình lúc nửa đêm của một đài phát thanh nổi tiếng.

Giống như Hướng Vãn, cô ấy thường đảm nhận công việc bán thời gian.

Địa điểm tổ chức hôm nay là do người quen giới thiệu, không phải biểu diễn thương mại mà chỉ là nhà riêng. Nghe nói là trưởng bối nhà nào đó ở trong giới thượng lưu đang tổ chức sinh nhật, muốn tìm dẫn chương trình.

“Chị ơi, sao giọng chị lại như thế này? "

Ô tô không vào được, Hướng Vãn từ đầu ngõ chạy vào, lúc này thở có chút hổn hển.

Tần Ngữ Lam uống một hớp nước nói: “Hai ngày trước chị bị cảm vì mưa, vốn tưởng rằng sẽ không sao, nhưng không ngờ lại ngày càng nặng hơn.”

Trên mặt cô lộ ra vẻ xin lỗi: “Nếu không cũng sẽ không làm phiền em.”

Công việc này đã được thỏa thuận từ vài tháng trước, thật đáng tiếc khi nó lại bị xáo trộn vì lý do cá nhân của cô ấy.

Hơn nữa, người tổ chức sinh nhật hôm nay cũng không phải là nhân vật không có tiếng tăm. Dù bây giờ ông đã về hưu nhưng thân phận vẫn lớn.

Tần Ngữ Lam không dám dễ dàng đắc tội người như vậy. Cô cũng sợ gây phiền phức cho người trung gian, sau này mất đi cơ hội kiếm tiền nên đã nhờ Hướng Vãn đến cứu.

Hướng Vãn xuất thân từ tin tức truyền thông, cô cũng đã lấy chứng chỉ về trình độ dẫn chương trình phát sóng ở trường đại học, năng lực chuyên môn của cô khá tốt. Hơn nữa, Cô còn có khí chất tốt, là người trầm ổn, không phải là loại người hay gây rắc rối.

Hướng Vãn lắc đầu, “Không sao, hôm nay em cũng chỉ nghỉ ngơi thôi.”

"Vào trước đi, ta vừa đi vừa nói chuyện."

Tần Ngữ Lam đưa Hướng Vãn vào trong nhà.

Tòa nhà ba tầng theo phong cách phương Tây có diện tích không lớn, thiết kế kiểu Thượng Hải, đồng thời vẫn giữ được phong cách kiến

trúc cổ điển của Trung Hoa Dân Quốc. Cửa đá, giếng trời hình vuông và cầu thang xoắn ốc bằng gỗ khiến ngôi nhà trông cổ điển và sang trọng.

Tần Ngữ Lam đưa bản thảo cho Hướng Vãn: “Em đọc bản thảo trước đi.”

Vừa nói, cô vừa lấy từ trong túi ra một chiếc sườn xám cổ cao màu trắng ngọc trai và đôi giày cao gót cùng màu.

"Chị biết em không thể đến kịp nên đã chuẩn bị sẵn sàng. Em mặc đồ của chị trước đi. Nhà vệ sinh ở đằng này."

Tần Ngữ Lam có chiều cao tương đương với Hướng Vãn, cả hai đều cao, nhưng Tần Ngữ Lam lại gầy hơn Hướng Vãn.

Hướng Vãn nhận lấy, nói: “Được.”

"Chị sẽ đợi em ở cửa."

Đẩy cánh cửa kính của phòng tắm ra, Hướng Vãn mở bộ sườn xám của mình ra và treo nó lên móc treo sau lưng. Trong phòng tắm đốt một hương thơm thanh nhã, thơm ngát.

Cô cởϊ qυầи áo ra và mặc vào bộ sườn xám của Tần Ngữ Lam.

Khi cầm nó trên tay cô không có cảm giác gì, nhưng khi mặc vào, Hướng Vãn mới nhận ra chiếc sườn xám này là kiểu có đường xẻ cao.

Màu trắng ngọc trai tinh khiết và trang nhã, với nhiều nút áo tinh tế kéo dài từ cổ đến ngực.

Hướng Vãn là kiểu người có kiểu thân hình gầy gò hơn khi mặc quần áo và đẫy đà hơn khi cởϊ qυầи áo, trông cô ấy hơi gầy nhưng thực tế vòng nào ra vòng nấy.

Tần Ngữ Lam gầy hơn cô và có vòng một hẹp hơn. Khi mặc quần áo của mặc vào người Hướng Vãn, không hiểu sao lại có nét quyến rũ khó tả.

Vòng một đầy đặn, vòng eo thon thả và đôi chân thon dài thẳng tắp ẩn hiện dưới khe xẻ cao.

Hướng Vãn kéo khóa, cảm giác quần áo quấn chặt khiến cô không khỏi hít một hơi thật sâu. Cô nghĩ chịu đựng một lúc rồi tháo nó ra ngay sau buổi dẫn là được.

Cô đi giày cao gót và mở cửa phòng tắm mà không suy nghĩ nhiều.

Cô cúi người điều chỉnh giày cao gót mà không ngước mắt lên, chỉ cảm thấy có một bóng người đang đứng dựa vào tường.

Hướng Vãn không cần suy nghĩ nói: “Tiền bối xem, bộ đồ em đang mặc có vẻ hơi nhỏ.”

Nói xong, cô đứng thẳng lên, ngước lên rồi sững người giây lát.

Bóng dáng của Tần Ngữ Lam đã không còn ở đó nữa.

Chỉ có Trần Cảnh Nghiêu đang đứng ở đó châm thuốc, vừa nhìn thấy Hướng Vãn, đầu ngón tay của anh khẽ run lên. Bật lửa kêu lạch cạch một tiếng, lửa chệch sang hướng khác, không châm được thuốc, nhưng nó lại vô tình hữu ý đốt lên một ngọn lửa vô hình.