Chương 8.1: Lãng Mạn

Bọn họ dùng cơm ở tiệm cơm Tây, Trình Thiệu Đường trầm mặc làm người có chút không biết phải làm sao.

Bất quá là vì Phùng Thiên Nhược nói sai rồi, làm anh cùng Ôn Nhĩ Nhã tạm chấp nhận một chút, kết quả, Ôn Nhĩ Nhã không có phản ứng gì, Trình Thiệu Đường lại yên lặng.

Cuối cùng vẫn là Ôn Nhĩ Nhã mở miệng trước, hỏi anh: “Anh biết em đi làm ở Lam Bản không?”

Đầu ngón tay anh có một điếu thuốc chưa châm lửa, vẫn luôn kẹp ở trong tay thưởng thức: “Đối thủ.” Nói xong hai chữ này, anh lại nói: “Ông chủ của em là bạn học của anh.”

Chu Di Sinh, bạn cùng trường với Trình Thiệu Đường.

Ôn Nhĩ Nhã nghe vậy, cũng không nói tiếp. Người này hiếm khi phát giận, không tốt chính là hiện tại.

Cô nói: “Cái này em biết.” Lại nói: “Chú Trình xác thật muốn hai ta nhiều liên hệ.”

Đơn giản thọc khai, Ôn Nhĩ Nhã cũng không quen nhìn bộ dạng lạnh nhạt của anh.

Phùng Thiên Nhược chụp bàn “bạch bạch”: “Gia tộc liên hôn, có thể so với tớ nói chắp vá tốt hơn nhiều.”

Lời này vừa nói ra, nội tâm Ôn Nhĩ Nhã cũng không quá lớn dao động, cô mới 24 tuổi, xa không đến tuổi bàn chuyện cưới hỏi, gia đình cố ý tác hợp, đối phương lại là Trình Thiệu Đường nhận vật như vậy, cô thật đúng là muốn nhìn một chút anh đối ứng như thế nào.

Bất quá, đối phương hiển nhiên so với cô muốn bình tĩnh rất nhiều, bình tĩnh đến so với cô càng thêm không thèm để ý.

Cái này làm cho cô có chút không thoải mái.

Cho nên cô cố ý nhắc đến, thế nào cũng phải không nhận thua chọc anh một đao.

Trình Thiệu Đường không thèm để ý.

Ôn Nhĩ Nhã liền buồn bực: “Anh là có người khác, hay là đơn giản không muốn?”

Nghe thấy cô hỏi, Trình Thiệu Đường cũng không sợ đắc tội, rũ mắt cười một tiếng: “Liền không thể là không có cảm giác?”

Ôn Nhĩ Nhã hơi kém không khống chế tốt biểu tình, nhưng nhiều năm như vậy, anh trước nay đều không cùng bất cứ ai đã có cảm giác, chỗ trống phần cảm tình này, cũng không phải mỗi một cái người 26 tuổi nào đều có thể có.

Thật làm người cảm thấy kỳ quái.

Phùng Thiên Nhược có ý tứ khác nói: “Cậu cũng đừng ở trước mặt chúng tớ khoe mẽ.”

Dứt lời liền tiếp cái điện thoại, bảo bối dài, bảo bối nhắn kêu, cắt đứt điện thoại liền vội vàng phải đi.

Bạn gái mới của Phùng Thiên Nhược, là đồng nghiệp cùng công ty, ái muội hồi lâu, lần trước vẫn là một vị nữ sinh viên mười phần phong trần.

“Sốt ruột hoảng hốt.” Trình Thiệu Đường đánh giá hắn như vậy.

Ôn Nhĩ Nhã nhìn anh, tính tượng trưng mà trầm mặc.

“Là người thứ hai trong tháng này.” Trình Thiệu Đường lại nói.

Ôn Nhĩ Nhã tính tính, trầm mặc mấy giây: “Tháng này mới qua một nửa.”

“Cho nên là.” Anh nói xong ba chữ này lúc sau, cũng không nói.

Ôn Nhĩ Nhã nhưng thật ra muốn cùng anh nói nhiều vài câu, nhưng người đàn ông bày thật sự không nể mặt.

Ngón tay anh gõ gõ điếu thuốc, bộ dạng cố làm ra vẻ làm được đủ, nhưng anh chưa bao giờ hút. Mang thuốc lá là thói quen buồn chán của anh, cho nên trên người anh có một mùi thuốc cực nhẹ, thoảng qua, nhẹ đến không thể phát hiện.

Đi ra ngoài tiệm cơm Tây, đi tới gara ngầm.

Ôn Nhĩ Nhã hỏi: “Lần trước sinh nhật Lập Thu, như thế nào rời đi nhanh như vậy?”

“Ừm.”

Không khí yên lặng đến kim rơi cũng có thể nghe, Trình Thiệu Đường bỗng nhớ tới một người.

“Hôm nay mưa thật lớn.” Ôn Nhĩ Nhã nói: “Khoảng thời gian này đế đô cũng không biết làm sao vậy, vẫn luôn mưa.”

Anh nói: “Chắc là có chuyện gì sắp xảy ra đi.”

“Chuyện gì?” Ôn Nhĩ Nhã giương mắt, lại chuyển đề tài: “Gần đây công việc của anh vội không?”

“Không vội.”

“Không vội, vậy lần sau chúng ta lại hẹn đi.” Ôn Nhĩ Nhã thình lình, lại cực kỳ tự nhiên mà nói ra câu này.

Ánh đèn ở gara ngầm phản chiếu bóng dáng cô mông lung, đứng ở bên cạnh siêu xe màu đỏ, cả khuôn mặt minh diễm động lòng người.

Trình Thiệu Đường rốt cuộc không lộ ra thái độ gì, cười gật đầu, cũng không quay đầu lại hướng về chỗ đậu xe.

—-

Gần 10giờ, Đường Li mới nhận được lời mời kết bạn của Trình Thiệu Đường.

Trường học tắt đèn sớm, cho nên không đến mười giây, toàn phòng ký túc xá lâm vào hắc ám, chỉ còn ánh đèn bạc nhược trên bàn của cô chống đỡ.

Tống Tử Ngọc cùng Trình Lập Thu thấy cô không có làm sao, lần lượt xoay người tiếp tục chơi điện thoại.

Đề tài nào đó đột nhiên im bặt trong bóng đêm.

Nhưng là, chỉ có Đường Li biết.

Hết thảy mới vừa bắt đầu.

Cô ấn chấp nhận lời mời xong, đối phương nhưng không có phát tới tin nhắn. Đường Li không tránh né mà nghĩ, có lẽ anh ấy đang bận, nhưng cô cũng không có chờ anh lâu lắm.

Ngón tay dừng một chút, tưởng thử, lại tưởng chờ đợi.

Mấy chục phút qua đi, Đường Li có chút như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than. Báo cáo lý luận quân sự hai ngàn chữ đối với cô mà nói cũng không khó, nhưng suy nghĩ như là một đoàn sương khói bị đánh tan, tràn ngập lại không cách nào ngưng tụ.

Thẳng đến một tiếng chấn động.

Lông mi cô chậm chớp,rồi sau đó nhìn lại.

Độ sáng của màn hình di động so với ánh đèn muốn nhạt mấy độ, nhưng trong màn hình tin tức nhắc nhở, cảm giác tồn tại cực lớn.

Đường Li hít sâu một hơi, ngón tay chạm vào màn hình, mở khoá.

Anh chỉ gửi hai chữ—-

Là tên cô.

“Đường Li”