Chương 8.2

Đường Li có chút không biết làm sao, nhưng sự nghi hoặc này lại bị một cái gì đó không rõ che giấu.

Đường Li nghĩ nghĩ, cô nhắn tin cho Hứa Trầm Ngâm, hỏi cô ấy ngủ chưa.

Hứa Trầm Ngâm: “Chưa. Làm sao vậy?”

Đường Li gõ gõ đánh đánh, thực mau liền hối hận muộn như vậy còn quấy rầy người khác. Mới gặp mặt lần đầu tiên, lại đi hỏi vấn đề riêng tư, cô không phải người thân thiết với người khác nhanh như vậy.

Cũng may Hứa Trầm Ngâm lại gửi tin nhắn đến, hỏi cô cần trợ giúp có phải hay không, học tập công việc, hay là tình cảm.

Trong nháy mắt.

Đường Li nghĩ, chẳng trách Chinh Chinh sẽ thích đàn chị như vậy, cô cũng cảm giác chính mình đều yêu Hứa Trầm Ngâm.

Cô hồi đáp: “Tình cảm.”

“Đàn chị ngàn vạn đừng nói chuyện này cho Chinh Chinh.”

Hứa Trầm Ngâm: “OK.”

Đường Li rời khỏi giao diện cuộc trò chuyện, cơ hồ không chút do dự, đem ghi chú tên Trình Thiệu Đường sửa thành icon quả cam, chụp hình cuộc trò chuyện gửi cho Hứa Trầm Ngâm: “Em không biết đáp lời như thế nào.”

Hứa Trầm Ngâm hỏi: “Là đàn anh sao?”

Đường Li: “Cũng tính là.”

Hứa Trầm Ngâm: “Vậy em đáp một câu ‘chào đàn anh’, rồi chờ đợi tiếp theo.”

Đường Li trầm mặc trong chốc lát, cùng Trình Thiệu Đường trò chuyện số lần không nhiều lắm, cô không gọi tên của anh, gọi một lần anh trai, nhưng là gọi theo Trình Lập Thu.

Vì thế cô lớn gan, hồi phục một câu: “Chào đàn anh.”

Trình Thiệu Đường có chút hoang mang: “Trường học các em có người cùng tên với tôi?”

Đường Li vẫn duy trì tư thế ngồi ngay ngắn trước bàn ghế, nhấp môi: “Không có.”

Trình Thiệu Đường: “Ừm.”

Đường Li lại bắt đầu khó khăn.

Bên kia, Hứa Trầm Ngâm còn đang hỏi cô tình hình thế nào. Đường Li không nói rõ ràng, liền chụp hình gửi qua, cô ấy chỉ nói: “Nếu vừa mới bắt đầu, liền không cần biểu hiện quá thân thiện, nghỉ ngơi sớm một chút, chờ ngày mai anh ta tìm em.”

Đường Li nhẹ nhàng gật đầu,tuy rằng trong lòng có thắc mắc, nhưng vẫn là cùng Hứa Trầm Ngâm nói ngủ ngon.

Rời khỏi khung thoại, liền nhìn đến tin nhắn Trình Thiệu Đường gửi đến: “Còn chưa ngủ?”

Đường Li: “Đang chuẩn bị đi ngủ.”

Trình Thiệu Đường: “Vậy ngày mai nói.”

Đường Li đột nhiên ngốc, mở to mở to mắt.

Đỉnh đầu truyền đến tiếng nói khẽ, Tống Tử Ngọc thói quen đi ngủ sớm, có lẽ ánh đèn của Đường Li quấy rầy cô ấy, liền nhỏ giọng dò hỏi: “Đường Li, còn chưa viết xong sao?”

Đường Li: “Lập tức liền xong.”

Cô tắt di động, cầm lấy cây bút trên bàn, tốc độ nhanh hơn, đem có thiếu số lượng từ viết xong.

——-

Ba chữ ‘ngày mai nói’ như là một loại ước định, lại dường như là một chiếc xiềng xích. Ngày đó, dường như Đường Li lạc mất đầu óc, đầu tiên là đem báo cáo quên ở ký túc xá phải quay lại lấy, theo tiếng chuông đi vào phòng học, vội vàng đem báo cáo giao cho bí thư chi đoàn, rồi sau đó bị cửa sau phòng học kẹt tới tay, tím xanh một mảng, nhìn đều doạ người, nói không đau là gạt người.

Cô đi phòng khám của trường học xin thuốc, về ký túc xá, phát hiện chính mình một người cũng không phương tiện, vừa vặn Tống Tử Ngọc trở về, kéo ghế dựa ngồi đối diện cô.

Tống Tử Ngọc hỏi cô: “Cậu làm sao vậy?”

Đường Li chịu đựng đau, khuôn mặt nhỏ ai oán: “Không biết.”

“Nhìn thôi cũng thấy đau.” Tống Tử Ngọc lấy tăm bông bôi thuốc lên tay cho cô, bỗng nhiên cười cười trêu ghẹo: “Cậu giống một cô gái đang mỏi mắt chờ mong nha.”

Đường Li bẹp bẹp môi, bình tĩnh ngoài dự đoán: “Mới không phải.”

“Được rồi.” Tống Tử Ngọc giúp cô dán băng cá nhân,sờ sờ đầu tóc mềm mại của cô: “Nghỉ ngơi cho tốt.”

Cô ấy đại khái cũng có thể nhìn ra được tâm tình Đường Li không tốt.

Từ khi Trình Lập Thu tham gia câu lạc bộ đàn ghi-ta, thời gian rảnh đều ở dàn nhạc của trường học, trong ký túc xá chỉ có hai người các cô, thực yên tĩnh.

Buổi tối hôm đó Đường Li nhận được tin nhắn của Hứa Trầm Ngâm, hỏi cô tiến triển như thế nào rồi.

Đường Li chỉ nói, không có.

Người ngoài cuộc tỉnh táo.

Hứa Trầm Ngâm hỏi cô: “Có phải em đối với anh ta có hảo cảm không?”

Đường Li nghĩ nghĩ, thập phần thành kính mà trả lời: “Em không biết.”

Hứa Trầm Ngâm cũng không có vạch trần: “Không quan hệ, sớm muộn gì cũng sẽ biết.”

Hứa Trầm Ngâm: “Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai có kinh hỉ.”

Đường Li cam chịu đem lời này là Hứa Trầm Ngâm dỗ dành cô, nghĩ thầm lịch trình ngày mai, tựa hồ quá mức mơ màng hồ đồ, cũng may cuối tuần có hẹn phỏng vấn ở tiệm cà phê, nếu phỏng vấn thành công, cô chuẩn bị lại mời Chinh Chinh cùng Hứa Trầm Ngâm ăn bữa tiệc lớn.

Cô thực thích Hứa Trầm Ngâm.

Buổi tối ngày đó, Đường Li ngủ thật sự sớm, sau khi vào thu, nhiệt độ hạ đến mau, cửa sổ chỉ mở một tia nhỏ để thông gió, mãi cho đến bình minh, cô đều ngủ rất khá.

Trình Lập Thu ngâm nga , xuyên qua trong phòng, đánh thức Đường Li.

Đường Li xoa xoa đôi mắt, hỏi sao tâm tình cô ấy tốt như vậy.

“Dàn nhạc hôm nay có buổi diễn.” Trình Lập Thu nói: “Chiều nay tớ muốn đi hỗ trợ.”

Tống Tử Ngọc hỏi cô ấy ở đâu?

Trình Lập Thu nói ở quảng trường nào đó.

Tống Tử Ngọc: “Vậy dàn nhạc các cậu phải chú ý, không cần bị bảo vệ cưỡng chế di dời.”

Trình Lập Thu hừ lạnh một tiếng: “Tớ xem ai dám.”

Đường Li ngón tay sờ đến di động, đột nhiên nhìn đến một cái thông báo, lúc ấy còn không có đoán trước, mở ra lúc sau mới phản ứng lại đây.

Trình Thiệu Đường ở tối hôm qua lúc cô ngủ rồi, mới tìm cô.

Anh hỏi cô, ngủ chưa.

Khoảng cách thu được tin nhắn, đã qua mấy cái giờ, Đường Li trong lòng hiện lên một cảm giác khác lạ, nhưng đồng dạng, như cũ không biết trả lời như nào.

Nhưng lần này cô không có lại phiền toái Hứa Trầm Ngâm, tạm dừng một chút, hồi phục anh, nói tối hôm qua đã ngủ.

Nhưng mà thời gian của bọn họ luôn không tương giao, cũng hoặc là vốn không thân quen.

Màn hình ngập tràn chất phác cùng xa lạ, Đường Li căn bản vô pháp phỏng đoán tâm tư người đối diện, giống như tâm tư của cô, người khác hỏi, cô cũng sẽ không nói.

Cuối tuần Đường Li thuận lợi đi làm, trừ cô ra, trong tiệm còn có bốn nhân viên khác, một nam ba nữ, nam chính là quản lý, tên Trần Phàm, tầm 25-26 tuổi.

Cùng các tiệm cà phê khác không khí giống nhau, tuy rằng khách hàng nhiều, nhưng không khí tương đối điềm tĩnh ưu nhã.

Ngày đầu tiên đi làm, Đường Li chủ yếu làm chút đơn giản cà phê kiểu Mỹ, cùng với học tập các loại cà phê khác.

Cô xinh đẹp trẻ tuổi, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, học được nhanh, tác phong cũng nhanh nhẹn, Trần Phàm thực thích cô, ngày hôm sau đi làm, liền hỏi cô kỳ nghỉ tháng mười một có trở về nhà hay không.

Đường Li không có tính toán kỷ nghỉ trở về nhà, tuy rằng ký túc xá đại khái chỉ có một mình cô, nhưng cô vẫn muốn đem thời gian tập trung làm thêm, kiếm nhiều chút sinh hoạt phí cho mình.

Trần Phàm nói: “Vậy tốt, kỳ nghỉ tới trong tiệm, tiền lương gấp ba, ca sáng ca tối tuỳ em chọn.”

Trong quầy tiệm cà phê, có bánh bông lan nhỏ thơm ngọt ngon miệng, khuôn mặt Đường Li chiếu trên pha lê trong suốt sạch sẽ, đôi mắt nháy mắt sáng lên.

“Em chọn ca sáng.” Cô nói.

Theo cô quan sát, ngoài tiệm cà phê là quảng trường rất lớn, ban đêm lượng người nhiều, đều là người trẻ tuổi thời thượng thích cái đẹp, cô có thể đem nơi này chọn làm địa điểm bày quán đầu tiên của mình.

Bán cái gì, cô cũng đã nghĩ kỹ rồi.

Trong lúc kỳ nghỉ, có rất nhiều cặp đôi ra ngoài hẹn hò, tuy rằng không phải lễ tình nhân, nhưng không ảnh hưởng lên phố đi ra ngoài.

Cô có thể mua sỉ hoa, bao thành bó hoa đem bán, không cần rườm rà, tinh tế nhỏ xinh liền tốt.

Tuy rằng thực tục tằng, nhưng cũng thực lãng mạn.