Chương 7.2

Đường Li nhận thây ánh mắt này, quay mặt nhìn cô ấy, rốt cuộc ở nháy mắt thấy rõ mặt cô ấy.

So với lúc trước thấy sườn mặt đều phải kinh diễm, tinh xảo. Cô trang điểm cũng không đậm, nhưng làm Đường Li ấn tượng không nhỏ. Ánh mắt của cô chợt loé qua một tia nghiền ngẫm, chỉ là thực mau, tia nghiền ngẫm bé nhỏ không đáng kể này liền biến thành ôn nhu.

“Li Li.” Tần Chinh gọi lại cô.

Đường Li lại lần nữa quay đầu, biểu tình đạm nhiên: “Làm gì?”

Tần Chinh dịch khai vị trí bên cạnh, vỗ vỗ mặt bàn, tựa hồ ngồi ở đối diện Hứa Trầm Ngâm, liền hắn đều trở nên vững vàng lên.

“Ngồi.”

“Thích hợp sao?” Cô nhìn thoáng qua Hứa Trầm Ngâm, lại nhìn về phía Tần Chinh.

Tần Chinh ‘ai nha~’ một tiếng: “Cậu thật nhiều lời.” Lại nói: “Không muốn ngồi cạnh tớ liền nói thẳng, tớ đi đối diện ngồi được chưa?”

Đường Li như thế nào còn không hiểu tâm tư của cô, cười gật đầu: “Nhanh lên.”

Không có nói chuyện dư thừa, Đường Li ngồi xuống sau, Hứa Trầm Ngâm đem thực đơn đưa cho cô, hỏi cô thích ăn món gì, đừng khách khí.

Khi Hứa Trầm Ngâm nói lời này, Đường Li nhạy bén mà thấy được biểu tình trên mặt Tần Chinh, không phải cố tình cười, tóm lại ý vị sâu xa.

Cái cười này ngắn ngủi đến làm người vô pháp phát hiện. Chờ đến Hứa Trầm Ngâm đem lực chú ý tập trung ở trên người Đường Li, sau đó mới đi xem Tần Chinh, mà Tần Chinh khi đó, đã khôi phục bình thường.

“Gần đây cậu thật thiếu tiền?” Cậu hỏi.

Đường Li cũng không ngẩng đầu lên mà nhìn thực đơn: “Thiếu nha, có cái gì việc làm thêm có thể giới thiệu cho tớ?”

Tần Chinh nhíu mày: “Cậu như thế nào sẽ—-?”

Đường Li nhanh chóng chọn hai món ăn, lại đem thực đơn đưa trả cho Hứa Trầm Ngâm, trên mặt mang ý cười, quay đầu đi xem Tần Chinh, ý cười lại không thấy: “Làm sao vậy?”

Tần Chinh nhìn cô: “Không có sao.”

Đường Li đúng sự thật bẩm báo: “Mấy ngày hôm trước dự sinh nhật của bạn cùng phòng, tặng cô ấy quà.”

Tần Chinh nghĩ nghĩ, biểu tình hoà hoãn rất nhiều, hiển nhiên nghĩ tới cái gì: “Là cái kia đặc biệt có tiền bạn cùng phòng?”

Hứa Trầm Ngâm nghe vậy, tự nhiên mà liếc cậu một cái. Tần Chinh giải thích nói: “Li Li có cái bạn cùng phòng nhà ở bản địa rất có tiền.”

“Bản địa nha.”Hứa Trầm Ngâm nói chuyện phiếm nói: “Kia, không nên không có tiền.”

Đường Li không nghĩ tiếp tục tham thảo đề tài này, đối với hiện trạng của cô cũng không có gì ý nghĩa, muốn cười không cười mà nhìn hai người đối diện: “Cậu cùng đàn chị? Là như thế nào?”

“Không có như thế nào, cậu thật bát quái nha~”

“…..”

Bữa cơm này, bọn họ thái độ tự nhiên, tuy rằng Tần Chinh hiếm khi sẽ ở Đường Li trước mặt, biểu hiện như vậy, nhưng Đường Li vẫn có thể hiểu được, rốt cuộc ở chung với ai, hình thức bất đồng.

Lấy đối đãi với bằng hữu đi đối đãi người thích, thái độ kia tất nhiên không thể thực hiện.

Tần Chinh rời bàn đi tính tiền, trên bàn chỉ còn hai cô gái, tầm mắt không hề tránh né đυ.ng phải.

Hứa Trầm Ngâm móc ra di động, đối với Đường Li nói: “Chị cho em đẩy cái dãy số, là quản lý của tiệm cà phê, khả năng nơi đó nhận người so với hôm nay em hỏi qua đều phải cao, chẳng qua không ở gần trường học, em có thể lựa chọn làm thêm cuối tuần.”

Luận tuổi, Hứa Trầm Ngâm so với Đường Li không lớn hơn bao nhiêu, nhưng luận tư lịch, đối phương so với Đường Li ở đây sớm hơn một năm, thời gian một năm, quen biết người so với cô càng nhiều.

Đường Li lấy điện thoại ra, thêm Hứa Trầm Ngâm cùng quản lý phương thức liên hệ. Trong tiệm ánh đèn nhảy nhót, chiếu đến người lười biếng lại nhu hoà.

“Còn có một loại phương pháp.” Hứa Trầm Ngâm nói: “Phía trước, chị cùng bạn cùng phòng ở cầu vượt cùng quảng trường bày quán bán chút vật phẩm trang sức, xem như một loại hình thức xây dựng sự nghiệp, phí tổn thấp, chỉ cần bày quán từ chiều đến tối, lợi nhuận rất lớn, nhưng cũng có nguy hiểm.”

Đường Li thực cảm thấy hứng thú, nhận đồng nói: “Cái này, còn khá tốt.”

Thời gian sung túc, tự do, không chịu người quản lý, lợi nhuận trăm phần trăm.

Tuổi trẻ Đường Li có thể nghĩ đến, chỉ có này đó.

Hứa Trầm Ngâm búng tay một cái: “Không sai.” Cười nói: “Chị còn tưởng rằng em sẽ cảm thấy không tốt lắm, lúc trước chị và bạn cùng phòng cùng nhau làm, nhưng lại vì vấn đề thời gian, liền không có tiếp tục.”

“Nếu em muốn làm, chị sẽ đề cử mấy chỗ có nhiều người….”

“Uy.”

Hai người đồng thời, quay mặt qua.

“Nói cái gì đâu?” Tần Chinh đi đến bên cạnh bàn, dáng người cao gầy ở trong tiệm thực thấy được: “Đi thôi, đã thanh toán.”

Vài người song song hướng phía cửa đi ra ngoài.

Một bên đường, ba người song song, đèn đường đem bóng người kéo đến thật dài. Có Đường Li ở, Tần Chinh biểu hiện có chút ngượng ngùng, không khí hơi chút an tĩnh, cậu nói với Đường Li: “Nếu không, cậu về trước đi.”

Đường Li sửng sốt một chút: “Các cậu không quay về sao?”

Tần Chinh ho khan một tiếng, đá đá viên đá dưới chân: “Bảo cậu về liền về đi, nói nhiều như vậy.” Nói xong lời này, cậu còn liếc nhìn Hứa Trầm Ngâm một cái.

Đường Li rốt cuộc hiểu ý: “À~~”

Tần Chinh: “Trở về nghỉ ngơi cho tốt.”

Đường Li bứt lên khoé môi: “Xem ở cậu mới tớ ăn cơm, tạm biệt.”

Hứa Trầm Ngâm vẫy tay: “Gặp lại sau, Đường Li.”

Trên đường trở về, Đường Li không thể không suy nghĩ linh tinh. Nhưng thực mau liền không nghĩ, cảm thấy chính mình thật sự nghĩ đến quá nhiều.

Màn hình điện thoại lập lòe, là quản lý tiệm cà phê phát tới tin nhắn. Đường Li thu hồi suy nghĩ, đối với đối phương cho thấy chính mình dụng ý.

Công việc làm thêm ở tiệm cà phê, rất nhiều sinh viên làm. Quản lý lời ít mà ý nhiều, yêu cầu Đường Li cuối tuần đến phỏng vấn, đơn giản là khảo hạch lời nói và hành vi.

Đường Li không có luống cuống, hơn nữa quản lý rất có thành ý, nói tới thù lao so với gần trường học tốt hơn nhiều.

Trò chuyện cùng quản lý xong, Đường Li còn cần hoàn thành một phần báo cáo lý luận quân sự, hai người ở ký túc xá đã sớm hoàn thành nhiệm vụ, nằm trên giường chơi di động.

“Ai nha.” Đường Li đang dựa vào bàn viết bài, Trình Lập Thu bỗng nhiên đánh gãy suy nghĩ của cô, âm dương quái khi mà nói: “Thế nhưng không mời mình, mình nguyền rủa bữa cơm này sắc-hương-vị đều thiếu.”

Tống Tử Ngọc bị doạ nhảy dựng, hỏi cô ấy: “Nói ai vậy?”

“Anh trai tớ! Còn có chị Nhĩ Nhã, anh Thiên Nhược!” Trình Lập Thu căm giận mà phủi phủi màn hình: “Bọn họ cùng nhau ăn cơm, thế nhưng không mang tớ theo, cõng tớ trộm ăn ngon.”

Đường Li khẽ nhúc nhích ánh mắt, cắn cắn môi, làm như bình tĩnh mà mà nhìn trang giấy dưới tay.

Hơi hơi thở dài,không ai phát hiện, ngòi bút lại tiếp tục hoạt động.

Tống Tử Ngọc ngồi trên giường nói: “Cái kia, chị Nhĩ Nhã là bạn gái của anh cậu sao?”

“Anh ấy là độc thân cẩu.” Trình Lập Thu nói.

Dáng vẻ đường đường chính chính, tuổi trẻ tài cao của Trình Thiệu Đường, ở trong mắt cô ấy, chỉ là anh trai.

“Không thể nào.” Tống Tử Ngọc kinh hô: “Anh cậu vừa đẹp trai, lại như vậy có tiền.”

Trình Lập Thu ngẩn ra một lúc, phản ứng lại đây, là Tống Tử Ngọc khen ngợi, sau đó cũng trở nên đắc ý dạt dào: “Cũng tàm tạm đi.”

“Đó không gọi là độc thân cẩu.” Tống Tử Ngọc nói: “Phải gọi là độc thân quý tộc, ai—- anh cậu bao nhiêu tuổi?”

Tay Đường Li còn đang viết, trong đầu lại hiện lên con số 26.

“26.” Trình Lập Thu lúc kinh lúc rống: “Anh tớ sẽ không cùng chị Nhĩ Nhã ở bên nhau đi? Không đúng không đúng, tuy rằng cậu tớ vẫn luôn muốn tác hợp hai bọn họ, nhưng anh tớ rất phản nghịch! Anh ấy sẽ không! Nhưng là ——-“

“Nhưng là cái gì—-“ Tống Tử Ngọc thể hiện ra lòng hiếu ký to lớn.

Đường Li cau mày, tựa hồ gặp vấn đề khó, làm cô vô pháp tập trung tinh thần, miệng hơi hơi giương, nhỏ giọng đọc thầm từng nét bút cô viết trên trang giấy.

Xinh đẹp đoan chính.

“Nhưng là…. Chỉ là suy đoán của tớ mà thôi.” Trình Lập Thu hậm hực mà nói: “Lần trước hỏi anh ấy có bạn gái không, anh ấy không có trả lời chính diện.”

“Anh cậu đẹp trai như vậy, tuổi trẻ tài cao, có cũng sẽ không nói cho cậu.”

“Chậc. Cũng là.”

Đường Li nhấp môi, không biết vì sao, ngực cảm giác buồn.

Gió đêm đầu thu, xuyên thấu cửa sổ thổi qua.

Cô ngồi trước bàn, vẫn duy trì tư thế giống ban nãy.

Bỗng nhiên, di động chấn động.

Cô không suy nghĩ nhiều, nếu muốn đoán, vậy chỉ có Tần Chinh, Hứa Trầm Ngâm, quản lý, là những người cô có thể nghĩ đến.

Nhưng, lời mời kết bạn, rõ ràng viết ——-

Trình Thiệu Đường.

“Két-cạch—-“, một tiếng chói tai vang lên, chiếc ghế tựa trượt về phía sau, Đường Li bỗng nhiên đứng dậy.

“Ầm.”

Đường Li che lại đỉnh đầu, đau đến hai mắt đầy sao Kim.

“Đường Li?” Tống Tử Ngọc và Trình Lập Thu đồng thời thăm hỏi, trăm miệng một lời nói: “Cậu làm sao thế?”

Tống Tử Ngọc nói: “Bọn tớ nói chuyện quấy rầy đến cậu sao?”

“Không.” Đường Li quay đầu nhìn cô ấy, lại nói một lần: “Không phải.”

Ánh đèn xuyên thấu qua tấm rèm màu sắc nhạt nhẽo, lộ ra tới, gương mặt cô phiếm hồng, có một chút lỗ mãng cùng không tự biết thụ sủng kinh nhược, thoạt nhìn đơn thuần lại mềm mại.