Chương 7.1: Đơn Thuần

Sau khi trở lại trường học, Đường Li gửi tin nhắn cho anh. Cùng lần trước anh gửi tới giống nhau, chỉ có hai chữ cảm ơn ngắn gọn.

Cô chống chiếc dù của nhà hàng từ cổng trường đến ký túc xá.

Tới tới lui lui mấy giờ, sắc trời đã tối, vũ lại nhỏ.

Tống Tử Ngọc giương ô đi phía sau cô, dù của hai đều đủ lớn, ban đêm tầm mắt không tốt, đi một bước dừng một bước, vừa phại chú ý vũng nước, lại muốn tránh đi rêu trơn bám vào gạch men sứ.

Tống Tử Ngọc gọi cô một tiếng: “Đường Li.”

Đường Li: “Ừm?”

“Cậu có cảm thấy hay không—-“ Tống Tử Ngọc nghĩ ngợi một lần, vẫn là không có thể dùng một lần nói ra.

Đường Li chần chậm mà đi tới, hỏi cô: “Làm sao vậy?”

Tống Tử Ngọc nói: “Anh trai của Trình Lập Thu rất tuấn tú?”

“….” Đường Li mím môi: “Cậu đã hỏi một lần.”

“Cậu không cảm thấy sao?” Tống Tử Ngọc nghiêm trang nói: “Lúc anh ấy lái xe đến trường học, dừng ở trước trước mặt chúng ta, cùng cậu nói chuyện thời điểm, tớ liền muốn nói —- người đàn ông này thật đẹp trai!!!”

Đường Li ừ một tiếng.

“Trình Lập Thu cùng anh trai trông không giống nhau.” Tống Tử Ngọc phát ra đánh giá.

“Là anh em họ.” Đường Li nói.

Tống Tử Ngọc hiểu rõ nói: “Trách không được.” Qua một lát lại hỏi: “Như thế nào cái gì cậu cũng biết?”

Đường Li: “Khi cậu chưa đến, Trình Lập Thu cùng mình nói.”

“Nga~~~” Tống Tử Ngọc bỗng nhiên phát ra một tiếng cười bát quái: “Cho nên cậu cùng anh trai Trình Lập Thu gặp qua rất nhiều lần?”

“Không có rất nhiều lần.” Ba lần mà thôi.

“Đường Li. Nói thật, tớ cảm thấy anh ấy đối với cậu có hảo cảm.” Tống Tử Ngọc ngẩng đầu nhìn về phía trước bóng dáng bạc nhược, giống như có một trận gió là có thể lật đổ, nhưng cô biết, tiểu cô nương thân hình tinh tế, cốt nhục đầy đặn, dáng người thực tốt, phập phồng quyến rũ.

Tống Tử Ngọc nghĩ như vậy, người phía trước lại bỗng nhiên dừng bước.

Cô đang buồn bực, Đường Li xoay đầu nhìn về phía cô: “Đùa tớ sao?”

Tống Tử Ngọc nói lời này tuy có phần vui đùa, nhưng không phải vô căn cứ.

Cô ấy nói: “Đoạn đường đi này, một câu anh ấy cũng chưa cùng tớ nói chuyện, đối với cậu, không chỉ thái độ tốt, còn nhiều lần trêu đùa, thậm chí tớ hoài nghi, anh ấy biết cậu không bắt được xe, mới nói tiện đường đưa cậu về.”

Đường Li nghe cô ấy nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, lại cũng không dám gật bừa.

“Anh ấy về công ty.”

Anh lớn hơn cô mấy tuổi, sớm đã đi làm. Loại chênh lệch này, Đường Li vô pháp so sánh.

Có lẽ ở phương diện tình cảm, kinh nghiệm của Tống Tử Ngọc so với Đường Li hơn nhiều.

Chuyện của cô ấy cùng bạn trai, sau này Đường Li cũng nghe cô ấy kể rất nhiều.

Cô ấy đem chuyện tình yêu này hình dung thành người đẹp và dã thú, Đường Li nói không tin, cô ấy cũng không đem ảnh chụp công bố ra tới.

Sau khi quân huấn kết thúc, Trình Lập Thu cũng trở lại, cô ấy thấy ký túc xá vẫn còn giường trống, phát ra kinh hô khó có thể tin: “Không nghĩ tới thế nhưng có người so với tớ còn đến muộn.”

Tống Tử Ngọc nói: “Bị gãy xương phải nghỉ ba tháng, học kỳ này có thấy hay không đều không chắc.”

Mà Đường Li, bởi vì tặng cho Trình Lập Thu quà sinh nhật đắt tiền, đã bắt đầu tìm kiếm việc làm thêm ở gần trường học.

Thực tục chính là, cô suy xét nhiều phương diện, thù lao là nhân tố chính, sau khi ở quanh trường học dạo một vòng, cơ hồ sắp cùng ông chủ đạt thành nhận thức chung, Tần Chinh gọi điện thoại tới, làm cô không cần gấp gáp, cậu bên kia có càng tốt.

——-

Thời điểm Đường Li đến cửa hàng đã qua giờ ăn cơm.

Không ăn tối đối với cô mà nói không có việc gì, cô cũng không cảm thấy đói bụng, chỉ là Tần Chinh vẫn luôn thúc giục, thoạt như có việc quan trọng.

Đường Li có nghĩ đến, bữa ăn này khả năng không chỉ có hai người.

Theo người phục vụ dẫn đường, Đường Li đi đến trước mặt Tần Chinh.

Quả nhiên, đối diện Tần Chinh ngồi một cô gái, tóc dài đến eo, mỹ nhân cao lãnh.

Đường Li liếc mắt nhìn qua một cái.

Chính là gương mặt ở khai giảng ngày đó nhìn tới, hiện giờ ở khoảng cách càng thêm gần.

Đoán được, nhưng vẫn là bị doạ đến. Hơn nữa, Tần Chinh cùng mỹ nhân Hứa khoảng cách cũng thực đáng suy ngẫm, thấy thế nào, cũng đều có một cổ hơi thở ái muội.

Như là đang yêu đương.

Vì thế, mắt Đường Li choáng váng, cô không màng tất cả, nâng ngón tay chỉ chỉ Tần Chinh, lại chỉ chỉ Hứa Trầm Ngâm, sau đó kêu một tiếng khó có thể tin: “Chinh Chinh—-“

Tần Chinh nghe âm thanh như vậy cũng thực khϊếp sợ, chủ yếu là bởi vì, âm thanh của Đường Li mạc danh run rẩy, tựa hồ là chứng kiến tới một sự kiện không có khả năng xảy ra.

Cũng chính bởi vì âm thanh này của Đường Li, Hứa Trầm Ngâm buông bàn tay chống ở dưới má, nghiêng mắt nhìn cô một cái.

Một cô gái có chút xinh đẹp, lại nghèo túng.

Nói Đường Li nghèo túng, bởi vì chiều nay không có tiết học, cô lại ở phụ cận xoay vòng, cùng các vị chủ quán giao tiếp, lại trước sau không có đánh nhịp.

Xinh đẹp mà không có tính công kích.