Chương 6.2

“Giống như tớ cùng bạn trai.” Tống Tử Ngọc nói: “Năm ấy trường học tổ chức đi chơi xuân, tớ bị xếp đến xe khác, cùng anh ấy ngồi cạnh nhau, trò chuyện với nhau thật vui, tới chỗ kích động còn không cẩn thận vỗ đùi anh ấy, khi đó tớ thấy đôi mắt anh ấy, liền biết chúng tớ nhất định sẽ gặp lại.”

Đường Li ngước mắt: “Cậu có bạn trai?”

Tống Tử Ngọc chớp chớp mắt: “Làm sao vậy? Thực kinh ngạc?!”

Đường Li cười cười: “Có chút.”

“Bạn trai tớ không đẹp trai, thắng ở linh hồn thú vị. Đương nhiên——-“ Tống Tử Ngọc không chút nào khoa trương kể: “Tớ xinh đẹp.”

Đường Li gật đầu.

“Ở bên nhau lúc sau, tớ mới biết được rất nhiều lần ngẫu nhiên gặp được, kỳ thật là anh ấy cố tình xắp xếp.” Tống Tử Ngọc nói: “Anh ấy quá kiên trì,tớ đối với anh ấy cũng có hảo cảm, thường xuyên qua lại liền ở bên nhau. Cậu nói dự cảm kia, tớ nghiêm túc nghĩ nghĩ, ở thời điểm chúng ta lần đầu tiên gặp mặt từa hồ là có xẹt qua trong đầu tớ, nhưng chỉ chợt loé qua mà thôi, tớ không thể đảm bảo tương lai sẽ phát triển thế nào, chỉ là ở phát sinh sự tình về sau, nghĩ lại, cảm thấy hết thảy đều để lại dấu vết, khả năng đó chính là dự cảm, cũng là cảm giác số mệnh.”

—- Dự cảm số mệnh.

Đại não Đường Li tựa hồ bị một sợi điện nhạt nhẽo lưu thông qua.

Cô không biết Tống Tử Ngọc cảm tình trải qua, nhưng có thể cảm giác được một loại tốt đẹp chất phác. Hơn nữa đối phương hình dung quá chuẩn xác, như là đánh thẳng vào nội tâm của Đường Li.

“Các cậu sẽ kết hôn sao?” Cô không nhịn được hỏi.

“Sẽ.” Cô ấy thật kiên định.

Đối thoại đến đây liền kết thúc, Trình Lập Thu không có xem nhẹ hai người tứ cố vô thân, giống như chim nhỏ hoan hô nhảy nhót chạy như bay mà đến, cười đến điềm mỹ.

“Anh tớ đến đón các cậu sao?”

Hai người ăn ý gật đầu, lại không hẹn mà cùng nhớ tới lễ vật đặt ở trên bàn, nghĩ tìm thời cơ thích hợp đưa ra.

Không đợi các cô mở miệng, Trình Lập Thu lại nói: “Vốn là anh ấy không nghĩ đi đâu, rốt cuộc vẫn phải đi thôi.” Dứt lời lại hỏi: “Không làm khó dễ các cậu đi? Chưa cho các cậu ném sắc mặt đi?”

Đường Li nói không.

Trình Lập Thu vẫn đang nói Trình Thiệu Đường không tốt, nhưng cô lại cảm thấy đối phương thật tốt, đúng là bởi vì quá tốt, cho nên lười cùng tiểu cô nương so đo. Bất quá hai anh em quan hệ cũng thật tốt, ít nhất anh không thích, cũng sẽ đi làm.

Trình Lập Thu triều phía sau phương hướng nhìn thoáng qua, vừa lúc nhìn thấy Trình Thiệu Đường cùng một cô gái váy đỏ. Nàng ‘ai nha’ một tiếng: “Chị Nhĩ Nhã?!”

Đường Li nhìn cô một cái, trái tim bỗng nhiên đập thật sự mau.

Trình Lập Thu lập tức đi về hướng đó, sốt ruột đến liền tiếp đón cũng chưa. Nhưng hai người không có để ý, các coi biết Trình Lập Thu nhỏ tuổi, huống hồ cắn người miệng mềm, trước sau ở trời xa đất lạ, mặt khác, không biết tiểu cô nương còn có thể trở lại hay không.

Trình Lập Thu cùng cô gái váy đỏ gọi là Nhĩ Nhã kia rõ ràng quan hệ rất tốt, cô ấy chạy chậm qua tới, cơ hồ là bổ nhào trên người cô gái kia.

Lại lúc sau, tuy rằng không nghe rõ nói chuyện, nhưng vẫn có thể cảm nhận được một đám người sung sướиɠ.

Mấy người kia, mặc dù diện mạo không coi là xuất chúng nhất, nhưng từ đầu đến chân, giơ tay nhấc chân, loại cảm giác bình tĩnh thành thạo này lệnh người hâm mộ.

Nhưng kia lại có thể thế nào đâu? Không có quy định người nhất định phải sống thành bộ dạng gì, trưởng thành là tính cách cái gì .

Đường Li thu hồi tầm mắt, tiếp tục mà vừa lòng, nghiêm túc mà hưởng thụ món ăn ở yến hội.

Cô đối với Tống Tử Ngọc nói: “Chúng ta ăn xong, đem lễ vật đưa cho Trình Lập Thu, sau đó liền trở về.”

“Tốt nha.” Tống Tử Ngọc ăn một mảnh nhỏ bánh tùng nhung, nói: “Dù sao đều không quen biết, còn không bằng trở về nghỉ ngơi.”

Bất quá Đường Li trước sau không hồi đáp.

Không đợi yến hội kết thúc, Đường Li liền đem hai hộp quà tặng giao cho Trình Thiệu Đường, làm anh hỗ trợ giao cho Trình Lập Thu.

Cô không lựa chọn trong phòng yến hội nhiều người, mà là thấy anh ra khỏi phòng, liền đi theo ra ngoài.

Trình Thiệu Đường từ phòng vệ sinh ra tới, nhìn đến cô, mạc danh cười.

Kỳ thật cô cũng không phải biểu hiện như vậy khϊếp đảm, thậm chí còn không có lúc trước cổ thẹn thùng. Cô không rõ thân phận người đối diện, không biết có hay không cần kiêng dè cùng anh giao lưu, một khi đυ.ng phải phương diện nào đó làm nghĩ nhiều, tình thế liền trở nên phức tạp.

Nhưng loại phức tạp này, chỉ tồn tại với chính Đường Li.

Tại đây Đường Li may mắn.

Cô hướng anh cho thấy ý đồ đến.

Trình Thiệu Đường nhẹ giọng nói: “Tôi còn nghĩ, tổng không thể là đưa cho tôi.”

Đường Li mím môi, cũng dei theo cười, chỉ nói: “Cảm ơn anh.”

Cô cùng Trình Lập Thu giống nhau gọi anh, cũng không phải không tốt. Chỉ là người nghe rất hưởng thụ, anh nhìn ánh mắt của cô, không thể nghi ngờ chính là nhìn một cô bé so với anh kém vài tuổi.

Anh kiến nghị cũng thập phàn đúng trọng tâm.

“Không đợi một lát, vở kịch lớn dều sắp lên sân khấu.”

Đường Li: “Không được.”

Trình Thiệu Đường lẳng lặng nhìn cô, cao cao gầy gầy, mặc một chiếc váy liền áo màu trắng đơn giản, chiếc vây này rộng thùng thình lại kén người, mặc ở trên người cô lỏng lẻo, ngẫu nhiên tạo nên chút nếp nhăn. Mà cô chỉ buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, khuôn mặt sạch sẽ không trang điểm, trên trán rơi vài sợi tóc.

Nói xong, cô liền rời đi. Chờ ở cửa thang máy, cầm điện thoại, đại khái là báo cho một vị bạn cùng phòng khác.

Đường Li vào thang máy, bả vai gầy yếu đột nhiên sụp xuống.

Tống Tử Ngọc ở dưới lầu chờ cô, vừa rồi gọi điện thoại nói, mưa càng ngày càng lớn, rất khó bắt taxi.

Đường Li đứng trong chốc lát, chờ con số trên tháng máy biến thành một, thong thả nhấc chân đi ra ngoài.

Cô không mang dù, đi đến cổng lớn, không khí rét lạnh trong nháy mắt thổi quét toàn thân, váy hơi kém bị thổi bay, Đường Li nhẹ nhàng ấn xuống.

Mưa xác thật lớn hơn.

Tống Tử Ngọc che dù đứng ở ven đường gọi xe, đường cái rộng lớn, tiếng mưa rơi liên miên, dòng xe vội vã.

Đường Li mở phần mềm đặt xe, phần mềm biểu hiện đơn của cô xếp hạng 33.

Cô xoa xoa mắt, rùng mình một cái, chuẩn bị tinh thần hăng hái lao đi ra, đang chuẩn bị gọi tên bạn cùng phòng——-

“Đường Li.”

Đường Li ngẩn ra.

Ngón tay người đàn ông ném chìa khoá xe mới tinh, sải bước đi đến phía sau cô, hộp quà vừa đưa cho anh đã được anh an trí thoả đáng.

Thấy biểu tình của cô, Trình Thiệu Đường câu môi cười một chút, thấp giọng nói: “Quên nói cho em, nơi này không dễ gọi xe.” Ánh mắt anh chưa từng rời khỏi mặt cô, tiếp tục nói: “Làm sao vậy? Thật bị tôi doạ tới rồi?”

Nghe thấy những lời này, Đường Li lập tức nghĩ tới lúc ở trong xe, anh hỏi qua cô vấn đề.

Cô lắc đầu : “Không.”

“Chờ chút.” Anh nâng cằm, chuyển mắt tới giá dù bên cửa, rút ra một cây dù, nói: “Tôi đem xe chạy lại đây.”

Người đi rồi, gió còn ở.

Bóng dáng đĩnh bạt biến mất ở mưa gió, trong chốc lát, Đường Li mới phản ứng lại, mặt đỏ một mảnh, trong lòng chợt lạnh chợt nóng thấp thỏm.

Cô rốt cuộc suy nghĩ cái gì, như thế nào chiếc dù ở khoảng cách ngoài 1mét đều nhìn không thấy.