Tần Hoài vì ủng hộ
sự
nghiệp của
anh
trai mình, chẳng những tìm người lo chạy các giấy tờ cần thiết để lập công ty quản lý bất động sản mà còn điều
một
trợ lý tài vụ từ Tần thị đến giúp Tần Đại thiếu quản lý sổ sách và
một
người nữa giúp Tần Qua thiết lập các quy định, điều lệ của công ty.
Ngay cả trụ sở công ty cũng như hợp đồng đầu tiên, Tần Hoài cũng
đã
sớm sắp xếp giúp cho
anh
trai nhà mình. Hôm nay Tần Qua cùng ba người Đại Hữu
đi
cùng Giám đốc
một
công ty bất động sản thuộc tập đoàn Tần thị đến khu chung cư cao cấp tại trung tâm Đế Đô – Đế Đô Hào Đình.
“Đại thiếu gia, Đế Đô Hào Đình là khu chung cư dành cho tầng lớp thượng lưu thuộc hạng cao cấp bậc nhất của thành phố, nơi này giao thông thuận tiện, lại gần trung tâm thành phố, thuận tiện cho việc
đilàm và hưởng thụ cuộc sống. Dân cư khu chung cư này chủ yếu sống theo phong cách Âu Mỹ bởi vì đa số họ đều
đã
đi
du học ở các nước này, nên chúng tôi cũng thiết kế các căn hộ này theo phong cách Âu Mỹ.” Giám đốc Cao nhìn Tần Qua rồi giới thiệu.
“Giá phòng ở đây như thế nào?” Tần Qua hỏi.
“Mười vạn
một
mét vuông.” Giám đốc Cao trả lời.
“Mười vạn?”
đi
sau hai người, ba người bọn Đại Hữu miệng há to nhét được cả trái trứng vào “nói
vậy là tôi làm chuyển phát nhanh
một
năm cũng
không
mua nổi
một
mét vuông nhà ở đây.”
“Ở quê vẫn tốt hơn, mười vạn có thể mua được cả căn nhà lầu.” Tiểu Tống cũng cảm khái.
Tiếu Tử ở bên cạnh gật đầu liên tục.
“Đây chỉ là giá
hiện
giờ, tương lai giá cả vẫn tiếp tục tăng.” Giám đốc Cao cười “Chúng tôi dự đoán hai tháng tới giá có thể tăng lên mười hai vạn.”
“một
tháng tăng
một
vạn?” Đại Hữu
không
thể tin “Nhà này làm bằng vàng sao?”
“Đắt giá chính là vị trí khu chung cư.” Giám đốc Cao giải thích.
“Đội trưởng? Có
thật
là chúng ta
sẽ
đến làm tại khu chung cư đắt đỏ này
thật
hả?” Tiểu Tống hỏi Tần Qua.
Tần Qua
không
trả lời, sau đó liếc mắt nhìn Giám đốc Cao. Giám đốc Cao vô cùng tự giác giải thích “Khu chung cư này năm ngoái mới khánh thành mà
đã
kín tám mươi phần trăm số phòng ở rồi. Trước đó chúng tôi cũng có
một
công ty quản lý bất động sản quản lý chỗ này nhưng chủ đầu tư khu chung cư
không
hài lòng với công ty đó. Chúng tôi
đang
định tìm công ty quản lý bất động sản mới, vừa khéo đúng dịp công ty của Đại thiếu gia khai trương.”
“Chủ đầu tư
không
hài lòng đối với công ty quản lý bất động sản trước ở chỗ nào?” Tần Qua hỏi.
“Bảo vệ.” Giám đốc Cao
nói. “Bởi vì giá phòng ở đây hơi đắt nên phần lớn người ở đây đều là quản lý cao cấp của các công ty hoặc là những người là phú nhị đại nên những người này có
yêu
cầu bảo đảm an ninh trật tự trong khu vực chung cư rất khắt khe.
thật
ra, bộ phận bảo vệ cũng
đã
trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng mà …
không
biết vì sao lại rất hay bị người dân ở khu chung cư khiếu nại.”
“Khiếu nại cái gì?” Tiếu Tử tò mò hỏi.
“Cụ thể là vấn đề gì tôi cũng
không
rõ, hình như là tốc độ phản ứng quá chậm,
không
có tính cơ động.” Giám đốc Cao
nói
“Thực ra cũng chưa xảy ra
sự
cố nào, tất cả thiết bị bảo vệ ở khu chung cư này đều là loại tân tiến nhất.”
“Mấy cái này mà cũng là tân tiến hả.” Đại Hữu
đi
xung quanh xem xét hình ảnh video “Tính năng của thiết bị
thì
tôi
không
nói, nhưng
anh
nhìn xem vị trí bọn họ lắp đặt thiết bị này, lãng phí camera
thìkhông
tính, nhiều chỗ camera còn
không
giám sát được.”
“Đúng vậy, tôi cũng phát
hiện
có mấy chỗ góc chết của camera giám sát.” Tiểu Tống cũng
nói.
Tiếu Tử
đi
theo cũng gật đầu liên tục.
“Vậy … vậy là lắp đặt kém như vậy sao?” Giám đốc Cao bị bọn họ
nói
mà mồ hôi lạnh cũng toát ra luôn rồi.
Tần Qua thấy ba người Đại Hữu mặt mày phấn khích phân tích các góc chết của camera giám sát, trạng thái tinh thần phấn chấn so với lúc
anh
mới gặp bọn họ quả là hai người khác nhau.
Tần Qua muốn chính là điều này,
anh
muốn mỗi
một
đồng đội sau khi xuất ngũ của
anh
đều có thể có được phong thái và
sự
tự tin mà họ
đã
từng có mà
không
phải bị những lo toan, bon chen của cuộc sống mài mòn
đi.
Đây là dự tính ban đầu của
anh
khi thành lập “công ty quản lý bất động sản Quân Hào”.
Thổi lên tiếng còi gọi quân, triệu tập
anh
em chiến hữu, xuất phát
một
lần nữa.
Giám đốc Cao vừa
đi
vừa giới thiệu, từ từ
đi
đến nơi đặt phòng làm việc của công ty quản lý bất động sản, Giám đốc Cao lại
nói
“Tổng Giám đốc Tần
đã
nói, các nhân viên công ty của Đại thiếu gia chưa có nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực bất động sản, nên chúng tôi
đã
bàn bạc với công ty quản lý bất động sản cũ
sẽ
để lại
một
nửa nhân viên ở lại để hỗ trợ các
anh.”
“Từ việc quản lý bất động sản thông thường đến việc chăm sóc cỏ, cây xanh, cho đến giờ đổ rác, chúng tôi
sẽ
cầm tay chỉ việc cho các
anh.” Giám đốc Cao chân chó
nói.
“Vậy tiền lương cho những người này ai chi?” Trước kia, Tần Đại thiếu
sẽ
không
cảm thấy tiếc chút tiền
nhỏ
này nhưng mà khi
đã
làm ông chủ,
thì
không
giống như vậy.
“Đây là chúng tôi hỗ trợ, đương nhiên là
không
cần tiền lương rồi ạ.” Giám đốc Cao
nói.
“Có chuyện tốt như vậy sao?” Tần Qua nghi ngờ
nói
“Công ty quản lý bất động sản này có quan hệ hợp tác với Tần thị tương đối tốt, ông chủ công ty đó nghe công ty bất động sản đến tiếp nhận chỗ của công ty ông ta là do Tần Đại thiếu mới mở nên chủ động đề nghị hỗ trợ miễn phí.”
“Nếu toàn bộ nhân viên công ty của họ đều ở lại, có phải là tôi
không
cần làm gì cũng đều có tiền để thu.”
“Đại … Đại thiếu gia!” Giám đốc Cao lúng túng kêu lên.
“Tôi
nói
đùa thôi,
anh
đừng kích động.” Tần Đại thiếu cười ha ha, vỗ vỗ vai quản lý Cao
đang
bị dọa choáng váng mặt mày.
“Ha … ha …” Giám đốc Cao giơ tay lau cái trán ướt mồ hôi, cười theo.
Mọi người bước vào văn phòng quản lý bất động sản, người phụ trách
đã
chờ từ lâu, thấy mọi người vào liền tiến lên, lại
một
hồi
nói
chuyện
thật
lâu.
Tần Qua
không
có kiên nhẫn nghe những điều này. Mấy người này mỗi lần gặp đều
nói
chuyện rất lâu, bọn họ
nói
chuyện nhiều hơn
một
giây là
anh
sẽ
về nhà trễ hơn
một
giây. Tính từ sáng đến giờ là
đãbảy tiếng đồng hồ rồi
anh
chưa được gặp bà xã đâu đó, vừa nghĩ đến là tâm lại ngứa.
“anh
là chủ nhiệm Lưu đúng
không. Phiền
anh
cho người dẫn bọn tôi
đi
xem các biện pháp an ninh ở đây
một
chút.” Tần Qua
nói.
“Được, được ạ.” Chủ nhiệm Lưu
nói
với
một
người mặc đồ an ninh “Đội trưởng Vương,
anh
dẫn mọi người
đi
xem xét xung quanh
đi.”
“Công ty quản lý bất động sản chúng tôi vừa mới thành lập, nhân viên còn chưa đầy đủ nên thời gian này rất mong được
sự
hỗ trợ của các
anh.” Hiếm khi Tần Qua khách khí.
“Đây là việc nên làm.” Chủ nhiệm Lưu có chút được quan tâm mà lo lắng (thụ sủng nhược kinh).
“Bộ phận bảo vệ tôi
sẽ
cho người đến tiếp nhận, còn các bộ phận khác, tôi hi vọng chủ nhiệm Lưu …”
“anh
yên tâm, tôi
sẽ
để nhân viên các bộ phận này ở lại hỗ trợ các
anh.”
đã
sớm nhận được chỉ đạo của lãnh đạo công ty, chủ nhiệm Lưu tỏ
rõ
thái độ.
Tần Qua nghe chủ nhiệm Lưu
nói
qua về cơ cấu nội bộ bộ phận làm việc của họ, hiệu quả công việc, cơ cấu nhân viên. Lúc đầu nghe còn được, nhưng càng nghe chủ nhiệm Lưu
nói
lảm nhảm, Tần Qua càng đau đầu, sắc mặt cũng kém
đi.
Giám đốc Cao
đi
theo Tần Đại thiếu có mấy ngày thôi nhưng đại khái cũng hiểu
rõ
tính tình của Tần Qua, thấy sắc mặt của Tần Qua
không
tốt liền ngắt lời của chủ nhiệm Lưu “Chủ nhiệm Lưu, những vấn đề này
anh
trình bày thành văn bản rồi gửi tới sau
đi. Hôm nay là ngày Tần Đại thiếu lần đầu tiên đến đây,
không
bằng
anh
dẫn
anh
ấy
đi
một
vòng trong khu chung cư
đi.”
“Đúng, đúng vậy. Tần Đại thiếu, để tôi đưa
anh
đi
xung quanh xem xét
một
chút.”
Tần Qua gật đầu, cùng Giám đốc Cao, chủ nhiệm Lưu
đi
xem xét chung quanh khu chung cư, mỗi khi dừng chân ở
một
chỗ nào đó, chủ nhiệm Lưu đều có thể thao thao bất tuyện nửa ngày.
Tần Qua tự động đem lời
anh
ta tai trái qua tai phải, tự mình xem xét xung quanh.
Mọi người vòng qua vườn hoa trung tâm đến khu nhà chung cư phía sau. Ở đây mỗi hộ gia đình
khônggiống với những căn hộ đằng trước lắm, bãi có trước nhà rất rậm rạp và khoảng cách giữa các hộ cũng rất rộng.
“Hai tòa nhà ở khu này
thì
mỗi
một
tầng là
một
căn hộ độc lập.
nói
cách khác là mỗi tầng là
một
chủ hộ, thang máy
thì
phải quét thẻ mới lên được, thẻ thang máy của hộ nào
thì
chỉ lên được hộ đó, nên độ an ninh ở khu vực này rất cao.” Chủ nhiệm Lưu giới thiệu.
“Vậy sao?” Tần Qua cười
một
cái “Vậy nếu có kẻ trộm trà trộn vào cũng
không
sợ bị hàng xóm phát
hiện
rồi.”
“Đại thiếu,
anh
thật
thích
nói
đùa.” Chủ nhiệm Lưu cười gượng.
Lúc này
một
chiếc xe hơi cao cấp tiến vào, xe dừng cách mọi người
không
xa, chủ nhiệm Lưu nhìn thấy người
trên
xe bước xuống
thì
nhiệt tình chào hỏi “anh
Thẩm,
anh
đã
tan làm rồi sao.”
“Ừ.” Thẩm Tây Minh gật đầu, sau đó chợt phát
hiện
phía sau chủ nhiệm Lưu là gương mặt của Tần Qua
đang
cười nham nhở, kinh ngạc
nói
“Sao
anh
lại ở chỗ này?”
“anh
sống ở đây sao?” Tần Qua hỏi ngược lại.
“Đúng
thì
sao?” Thẩm Tây Minh cau mày
nói.
“không
có gì, nể mặt bà xã tôi, tôi
sẽ
… bảo vệ …
anh
…
thật
tốt.” Tần Qua
nói
tiếng bảo vệ đầy
ẩn
ý.
“anh
có ý gì?” Thẩm Tây Minh bị Tần Qua nhìn, toàn thân nổi da gà.
“Hai vị biết nhau sao?” Chủ nhiệm Lưu thấy bầu
không
khí giữa hai người có chút gượng gạo, tò mò hỏi.
Tần Qua cười, lại gần, duỗi
một
tay ra trước mặt Thẩm Tây Minh “Công ty quản lý bất động sản cho khu chung cư này sau này
sẽ
do tôi tiếp quản, mong Tổng giám đốc Thẩm chỉ giáo nhiều hơn.”
“Quản lý bất động sản?” Thẩm Tây Minh
không
thèm để ý đến bàn tay của Tần Qua, ngược lại châm chọc “Sao vậy … Tập đoàn Tần thị nghèo túng đến mức phải để Tần Đại thiếu gia tự mình quản lý bất động sản hay sao?”
“Dĩ nhiên
không
phải.” Tần Qua ung dung thu tay lại, phủi phủi túi áo, đắc ý
nói
“Chủ yếu là bà xã nhà tôi hi vọng tôi chuyên tâm làm việc.
anh
cũng biết rồi đó, bà xã tôi
đã
nói
ra
thì
sao mà tôi có thể đành lòng từ chối chứ.”
anh
từ chối hay
không
từ chối
thì
liên quan quái gì đến tôi!!! Thẩm Tây Minh bị Tần Đại thiếu cố ý cho ăn thức ăn chó
thì
rất tức giận,
không
nói
lời nào quay đầu
đi
thẳng.
Tần Qua
đang
cười đắc ý
thì
tiếng điện thoại reo lên.
Tần Qua lấy điện thoại ra xem
thì
thấy là Đại Hữu gọi, cho là bọn họ có điều muốn hỏi nên bắt máy.
“Đội trưởng, vừa rồi trong khu chung cư vừa có
một
đôi nam nữ rất khả nghi mới bước ra,
hiện
đangđến gần vị trí các
anh
đứng.” Giọng
nói
của Đại Hữu rất nghiêm túc “Em nghi là bọn bắt cóc.”
“Hình dạng thế nào?” Tần Qua nhíu mày, thái độ cũng nghiêm túc hẳn lên.
“Người nam đội
một
cái mũ màu đen che khuất mặt, người nữ mặc áo khác ngoài mày vàng nhạt, hai người
đi
rất sát vào nhau.”
“Tôi biết rồi.” Tần Qua nhìn thấy từ công viên
đang
bước ra
một
đôi nam nữ giống như mô tả cuả Đại Hữu. Hai người dựa vào nhau rất gần, như là
một
đôi tình nhân, người đàn ông ôm eo người phụ nữ bước
đi
chậm rãi, nếu như
không
tính đến gương mặt tái nhợt và ánh mắt sợ hãi của người phụ nữ.
Người đàn ông thấy có ba người đàn ông đứng trước khu nhà chung cư
thì
lập tức cứng người lại, sau đó dùng sức ôm chặt eo người phụ nữ, số ý
nói
to tiếng “Em
yêu, em
đi
chậm
một
chút, em
đang
đigiày cao gót đó.”
Người phụ nữ hoảng hốt gật đầu.
Người đàn ông vui vẻ vuốt vuốt tóc người phụ nữ, nhìn qua
thì
đúng là
một
đôi tình nhân ân ái.
“đi
thôi, chúng ta
đi
xem ở chỗ khác.” Bỗng nhiên Tần Qua
nói.
“Vâng, vâng, Đại thiếu, chúng ta
đi
bên này.” Chủ nhiệm Lưu chỉ tay dẫn đường.
Tần Qua
đi
về phía trước, ba người ngay cả liếc mắt cũng
không
nhìn đến đôi nam nữ, người phụ nữ nhìn thấy ba người sắp
đi
mất, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng còn người đàn ông
thì
vô cùng mừng rỡ.
Tần Qua bình tĩnh
đi
lướt qua hai người, ngay khoảng khắc người đàn ông buông lỏng, từ phía sau tấn công, chỉ trong chớp mắt
đã
làm người đàn ông ngã nhào xuống đất, đồng thời đoạt lấy con dao găm trong tay
hắn
ta.
“Oa!!!” Người phụ nữ trong nháy mắt ý thức được mình
đã
thoát hiểm, tinh thần căng thẳng
đã
bị phá vỡ ngay lập tức, quỳ chân
trên
mặt đất khóc nức nở.
Vẫn chưa kịp định thần về chuyện
đã
xảy ra, Giám đốc Cao và chủ nhiệm Lưu ngơ ngác nhìn người đàn ông té ngã
trên
mặt đất
đang
không
ngừng dãy dụa, rồi nhìn đến Tần Qua
đang
cầm trong tay con dao găm,
một
chân
thì
giẫm lên người đàn ông, bên cạnh là người phụ nữ
đang
gào khóc kêu cha gọi mẹ.
đã
xảy ra chuyện gì vậy?
Lúc này bảo vệ chung cư
đã
chạy nhanh đến, chạy phía trước là ba người bọn Đại Hữu. Tần Qua thấy bọn họ đến gần
thì
thả lỏng chân
đang
giẫm lên người đàn ông. Người đàn ông thấy Tần Qua buông lỏng
thì
đứng lên định bỏ chạy, khi chạy đến gần Đại Hữu
thì
bị đánh
một
cú làm choáng váng đầu óc, cuối cùng bị các bảo vệ khác khống chế.
“Yếu như sên thế này mà bày đặt
đi
bắt cóc hả?” Đại Hữu khinh thường
nói.
“Cuối cùng … cuối cùng
đã
xảy ra chuyện gì vậy?” Chủ nhiệm Lưu đến bây giờ vẫn còn lơ ngơ.
Đội trưởng Vương, đội trưởng đội bảo vệ giải thích “Chủ nhiệm, tôi vừa đưa ba
anh
này đến phòng điều khiển xem camera giám sát, sau đó họ phát
hiện
hai người này có dấu hiệu khả nghi, suy đoán là
côNhậm đây là bị ép buộc. Chúng tôi lúc ấy còn
không
tin, ai ngờ tới … là
thật.”
“…” Chủ nhiệm Lưu.
“…” Giám đốc Cao muốn
nói
mấy người họ
nói
không
có sai, bảo vệ khu chung cư này chẳng có nghiệp vụ gì cả.
Cảnh sát rất nhanh có mặt ở
hiện
trường đưa nghi phạm
đi.
Đại Hữu sờ sờ mái tóc ngắn của mình, cười ngây ngốc “Đội trưởng, vừa rồi có phải là cảnh
anh
hùng cứu mỹ nhân trong truyền thuyết
không?”
“Còn kém xa so với bà xã của
anh.” Tần Đại thiếu kiêu ngạo đáp
Tác giả có lời muốn
nói
Ngô Đồng: Nghe
nói
anh
là ‘anh
hùng cứu mỹ nhân’
Tần Qua: Người phụ nữ đó khóc xấu muốn chết.
Ngô Đồng:
anh
còn ngó người ta.
Tần Qua:
anh
sai rồi …