Đồn Công an phía Bắc thành phố Đế Đô.
Đồng chí cảnh sát
yêu
cầu mọi người tường trình.
“Tại sao
anh
lại phát
hiện
ra người đàn ông đó là người bắt cóc
cô
Nhậm Giai Kỳ?” Đồng chí cảnh sát hỏi.
“Kinh nghiệm.” Người đầu tiên phát
hiện
nghi vấn là Tiếu Tử. Tiếu Tử nhiều năm làm lính trinh sát, lúc đó chỉ đơn giản là nhìn lên màn ảnh quan sát, nhưng chỉ cần
một
cái liếc mắt
đã
phát
hiện
ra có vấn đề.
“Kinh nghiệm?” Đồng chí cảnh sát nghe có chút choáng váng.
“Động tác, biểu lộ, quần áo, còn có tư thế hai người và bước
đi
của họ, đây đều là các căn cứ để đưa ra phán đoán.” Tiếu Tử nghĩ nghĩ rồi bổ sung.
“anh
trai … Trước kia
anh
cũng là cảnh sát sao?” Đồng chí cảnh sát hỏi dò.
“không
phải.” Tiếu Tử lắc đầu “Tôi là bộ đội.”
Đồng chí cảnh sát cẩn thận quan sát mọi người
một
lần nữa, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt sắc bén, người đánh tước vũ khí của nghi phạm còn có
một
vết sẹo
trên
mặt. Mình cũng
không
phải là chưa nhìn thấy bộ đội bao giờ nhưng mà chưa bao giờ thấy loại khí thế nào như vậy, xem ra
không
phải là bộ đội thông thường. Dường như đoán được điều gì đó, thái độ của đồng chí cảnh sát cũng trang nghiêm thêm mấy phần.
Tần Đại thiếu ngồi ngây người ở đồn công an
đã
hơn
một
giờ, nhìn thấy
đã
sắp đến bảy rưỡi, lái xe về nhà thêm bốn mươi lăm phút nữa, xem như bữa ăn tối với bà xã bị bỏ qua rồi.
Tần Qua mất kiên nhẫn hỏi “Các
anh
hỏi xong chưa, khi nào chúng tôi có thể về.”
“anh
chờ
một
chút nữa thôi.” Bị khí thế của Tần Đại thiếu lấn áp cùng với chính mình vừa tự bổ não
mộtsự
thật
nào đó, đồng chí cảnh sát đưa bản ghi lời khai đến “Các
anh
nhìn rồi đọc lại
một
lần, nếu
khôngcó gì bổ sung
thì
kí tên, sau đó các
anh
có thể về.”
Biên bản ghi rất đơn giản, Tần Qua nhìn thấy
không
có vấn đề gì, nhanh chóng kí tên mình, rồi đứng lên muốn
đi
ra ngoài.
“Chờ … Xin chờ
một
chút.” Bỗng nhiên
một
giọng nữ rụt rè cất lên ngăn cản bốn người
đang
định rời
đi.
Mọi người quay lại nhìn người vừa
nói
thì
thấy chính là chủ hộ vừa bị bắt cóc Nhậm Gia Kỳ. Đúng vậy, hôm nay vừa mới học xong, những người thuê chung cư ở đó đều được xưng là chủ hộ.
“cô
Nhậm, có chuyện gì
không?” Đại Hữu hỏi
Nhậm Giai Kỳ ngượng ngùng nhìn ba người Đại Hữu cười cười, rồi từ từ đến bên Tần Qua, đầy cảm kích nhìn
anh
“Hôm nay rất cám ơn
anh, nếu
không
có
anh
… Em … Em
không
biết
sẽ
bị gì nữa?”
“cô
không
cần khách sáo.”
đang
muốn về nhà, Tần Đại thiếu trả lời qua loa.
“Xin hỏi …” Là
một
người đẹp, chưa bao giờ bị người khác ngó lơ như thế, Nhậm Gia Kỳ hơi tủi thân cắn môi
một
cái rồi hỏi “anh
có thể cho em số điện thoại
không?
Tần Qua kỳ quái nhìn
cô
nàng.
“anh
…
anh
đừng hiểu lầm.” Nhậm Giai Kỳ hơi đỏ mặt
nói
“Em chỉ muốn cám ơn
anh
thôi.”
“không
cần đâu, cũng
không
phải là việc gì to tát.”
“Em …”
“không
có việc gì chứ, tôi phải về nhà …” Tần Đại thiếu lại liếc mắt nhìn điện thoại, bà xã vừa nhắn Wechat hỏi
anh
khi nào về. Vậy mà mình lại để cho bà xã thúc giục rồi,
anh
còn ngồi ngốc ở đây đến khi nào nữa. Tần Đại thiếu
không
đợi Nhậm Giai Kỳ
nói
xong, lướt qua người
cô
nàng
đi
thẳng ra khỏi cửa.
Ba người Đại Hữu cũng theo sát Tần Qua rời
đi.
Khi mấy người Tần Qua
đi
đến cổng đồn công an
thì
gặp qua
một
đôi vợ chồng trung niên mặc quần áo xa hoa, vẻ mặt lo lắng
đang
bước vào. Nhưng
anh
cũng
không
thèm để ý, lái xe đưa bọn Đại Hữu đến trạm xe buýt rồi
không
ngừng
một
giây lái xe về nhà.
“Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ, con
không
sao chứ?” Người phụ nữ trung niên bước vào đồn công an, thấy con
gái
đangđứng ở cửa
thì
sắc mặt lo lắng, kiểm tra
trên
dưới.
“Mẹ, con
không
sao.” Nhậm Giai Kỳ trấn an mẹ mình.
“Chuyện xảy ra như thế nào?” Ba Nhậm hỏi
Lúc này
đã
lấy lời khai nghi phạm xong, đồng chí cảnh sát
đi
tới,
nói
rõ
với mọi người “Nghi phạm tên Lưu Cường, là nhân viên giao thức ăn, vì thường xuyên đến Đế Đô Hào Đình giao thức ăn nên hiểu khá
rõ
tình hình bên trong khu chung cư.”
“Theo lời khai của
anh
ta, ban đầu
anh
ta chỉ định lợi dụng việc giao thức ăn rồi trà trộn vào bên trong để trộm cắp tài sản, nhưng vừa đúng lúc gặp
cô
Nhậm
đi
ngang qua. Lúc trước
anh
ta
đã
một
lần giao thức ăn cho
cô
Nhậm nên biết
cô
Nhậm ở
một
mình trong căn hộ độc lập, vì thế khống chế
cô
Nhậm vào nhà lấy tài sản.”
“thật
là nguy hiểm quá.” Mẹ Nhậm nghe mà hãi hùng khϊếp vía “Con đừng ở
một
mình bên ngoài nữa, bảo vệ khu chung cư của con sao kém thế hả.”
“thật
là có lỗi quá, là sơ suất của chúng tôi, chúng tôi nhất định
sẽ
chấn chỉnh.” Nãy giờ vẫn ở lại đồn công an, chủ nhiệm Lưu chột dạ liên tục xin lỗi. Vừa mới chuyển giao công việc, sao lại xảy ra
sự
việc như thế này, may mà chủ hộ
không
có việc gì.
“anh
là ai?” Mẹ Nhậm hỏi
“Tôi là người phụ trách khu chung cư này.” Chủ nhiệm Lưu cung kính
nói.
“Biện pháp an ninh khu chung cư của các
anh
làm việc như vậy hả? Tôi muốn khởi kiện các
anh
…” Vừa mới nghĩ đến việc con
gái
bảo bối suýt nữa
thì
bị bắt
đi, mẹ Nhậm tức giận
không
thôi.
“thật
xin lỗi, thực
sự
xin lỗi …” Chủ nhiệm Lưu chỉ có thể liên tục
nói
xin lỗi.
“Mẹ, con
không
sao.” Nhậm Giai Kỳ trấn an mẹ mình
đang
muốn tiếp tục nổi giận, hỏi chủ nhiệm Lưu “Chủ nhiệm Lưu, người vừa cứu tôi là ai vậy?”
“À, … là Tần Đại thiếu.” Chủ nhiệm Lưu đáp.
“Tần Đại thiếu?”
“Đúng ạ, Tần Đại thiếu của tập đoàn Tần thị.”
“Tần Qua???” Ba Nhậm và mẹ Nhậm liếc nhìn nhau.
---
Sau
một
hồi huyên náo, Nhậm Gia Kỳ lên xe theo cha mẹ về nhà,
trên
đường về, Nhậm Giai Kỳ nhớ lại biểu lộ của cha mẹ, hiển nhiên là biết ân nhân cứu mạng mình là ai, liền hỏi “Mẹ, vừa rồi chủ nhiệm Lưu
nói
Tần gia chính là nhà bác Tần mà nhà mình quen biết sao?”
“Đúng vậy, Tần Qua là con trai lớn nhà bác Tần con.” Mẹ Nhậm
nói.
“Vậy sao con chưa bao giờ gặp
anh
ấy?” Nhậm Giai Kỳ thắc mắc
“Khi mấy đứa còn
nhỏ
đã
gặp nhau rồi, sau đó khi học sơ trung (THPT)
thì
con du học rồi mà Tần Qua lúc đó lại
đi
bộ đội nên các con
không
biết nhau.” Mẹ Nhậm
nói.
“Vậy … Mẹ, khi nào chúng ta đến nhà họ Tần tạ ơn
anh
Tần
đi
mẹ.”
“Cái này!!!” Ba Nhậm và mẹ Nhậm liếc nhau, vẻ mặt hơi lúng túng.
“Sao vậy ạ?” Nhậm Gia Kỳ phát
hiện
bầu
không
khí có chút kì lạ.
“Tất nhiên là gia đình ta phải
đi
tạ ơn, nhưng mà …” Mẹ Nhậm
nói
“Đại khái là khoảng
một
năm trước, hai bác Tần
đã
đến nhà chúng ta cầu hôn nhưng mà ba mẹ
đã
từ chối.”
“Cầu hôn? Cho ai với ai?” Nhậm Giai Kỳ hỏi.
“Cho con và Tần Qua.” Mẹ Nhậm
nói
“Có chuyện này sao con lại
không
biết.” Nhậm Giai Kỳ mở to đôi mắt xinh đẹp, tràn đầy kinh ngạc.
---
Tần Đại thiếu chạy nhanh như chớp về đến nhà
đã
là 20 giờ 30 phút.
“anh
đã
về rồi!” Ngô Đồng nhìn người đàn ông
đang
sải bước đến, buông quyển truyện cười
đang
đọc xuống, mỉm cười.
Hầu như lần nào cũng thế, chỉ cần mình về nhà muộn hơn bà xã là Ngô Đồng đều ngồi ở vị trí này, ngẩng đầu, chào đón mình bằng nụ cười ấm áp.
Tần Qua vô cùng
yêu
thích loại cảm giác được chờ đợi này, sau đó mình
sẽ
ôm lấy bà xã,
nhẹ
nhàng
nói“anh
đã
về.”
“anh
ăn cơm chưa?” Ngô Đồng tựa đầu vào ngực người đàn ông, hỏi.
“anh
vẫn chưa ăn.” Tần Đại thiếu nhân cơ hội làm nũng “anh
muốn về nhà ăn với em.”
“Vậy để em
đi
nấu cho
anh
một
bát mì.” Ngô Đồng cười, buông
anh
ra, quay người vào phòng bếp.
Tần Đại thiếu cười ngây ngốc
một
lúc, ngửi ngửi thấy mình cả
một
người đầy mùi mồ hôi
thì
quay người vọt vào phòng tắm. Đến lúc
anh
tắm xong
thì
cũng là lúc Ngô
Đồng nấu xong mì rồi.
Nhìn
trên
bàn có hai bát mì nóng hổi, Tần Đại thiếu kinh ngạc “Bà xã, em vẫn chưa ăn tối hả?”
Ngô Đồng đưa cho Tần Qua
một
đôi đũa rồi tự nhiên gật đầu.
“Em
không
cùng ăn với Phi Phi hả?”
“Em ăn
một
chút rồi, nhưng mà bây giờ vẫn đói.” Ngô Đồng chớp mắt nhìn
anh.
“Hắc hắc …” Giống như
đã
nhận ra điều gì, Tần Đại thiếu lại ôm bát mì ngốc nghếch cười cười.
“anh
cười ngốc cái gì vậy, mau ăn
đi
không
mì nở ra mất.” Ngô Đồng trừng mắt.
Tần Đại thiếu nghe lời, bắt đầu dồn sức ăn, bởi vì ăn quá nhanh mà mấy lần
không
cẩn thận bị bỏng lưỡi, Ngô Đồng nhìn vừa bực mình vừa buồn cười.
Ăn xong bát mì tình
yêu
của bà xã, Tần Đại thiếu tinh thần vô cùng phấn chấn
đi
rửa bát, sau đó ngồi
trên
ghế sô pha ôm bà xã, trò chuyện phiếm những việc
đã
làm trong ngày.
“Hôm nay Phi Phi
đã
kết bạn được với
một
bạn
nhỏ.” Ngô Đồng đối với những chuyển biến gần đây của Phi Phi
thì
vô cùng vui mừng, tâm tình nhảy nhót
nói
rõ
ràng những việc
đã
xảy ra lúc sáng cho Tần Qua nghe “anh
Lý
nói
Phi Phi mới có năm tuổi mà trong
một
phút
đã
có thể ghép khối rubic cấp bốn
thìrất có khả năng là thần đồng.”
“Phi Phi vốn rất thông minh mà.” Dường như Tần Qua cũng
không
ngạc nhiên lắm “Lúc trước, khi Tiểu Ngũ hai mươi tuổi
đã
có thể lấy được bằng tiến sĩ.”
Ngô Đồng biết Tiểu Ngũ mà Tần Qua vừa nhắc là ba ruột của Phi Phi.
“Tần Qua,” Ngô Đồng
nói
“Em muốn cho Phi Phi đến lớp năng khiếu mà
anh
Lý
đã
giới thiệu, người bạn
nhỏ
Lý Tử Hào cũng tham gia ở đó …”
“Nhưng mà …” Tần Qua
không
yên lòng, dù sao
thì
Phi Phi
không
nói
chuyện, Tần Qua sợ bé
sẽ
bị người khác bắt nạt.
“Em biết
anh
lo lắng điều gì, nhưng em muốn để Phi Phi thử
một
chút.” Ngô Đồng từ trong ngực Tần Qua ngồi xuống, nhìn chăm chú vào mắt người đàn ông, nghiêm túc
nói
“Em muốn cho Phi Phi tiếp xúc với nhiều người, giao tiếp với nhiều bạn bè, có thể cùng với các bạn khác chơi rubic, chơi ghép hình.”
“anh
Lý
nói
lớp năng khiếu đó có rất nhiều bạn
nhỏ
như vậy, mà con của
anh
ấy-bé Tiểu Hào cũng
đangtham gia lớp năng khiếu đó, cho nên em cảm thấy mình nên thử
một
lần.”
Tần Qua nhìn đôi mắt chân thành và chờ mong của Ngô Đồng, im lặng
một
lúc rồi mới chậm rãi hỏi “Em cảm thấy có thể thử được sao?”
“Vâng.” Ngô Đồng liên tục gật đầu.
“Được, vậy chúng ta thử
một
lần xem sao.” Tần Qua lại
một
lần nữa kéo vợ ôm vào ngực.
Khi Tần Qua mới từ chiến trường trở về, cả người
không
còn ý chí muốn sống tiếp, cực kỳ kháng lại việc điều trị, mặc kệ là bác sĩ Lý Vân Cảnh cố gắng như thế nào
đi
nữa cũng
không
thể mở ra nút thắt trong lòng
anh. Khi cả nhà họ Tần sắp rơi vào tuyệt vọng,
thì
một
người phụ nữ ôm Phi Phi đến nhà họ Tần, lúc đó Phi Phi mới ba tuổi, tay ôm khối rubic trong người, yên lặng đứng đó. Người phụ nữ giao
một
lá thư cho Tần Qua, là bộ đội đặc chủng
thì
luôn luôn chuẩn bị sẵn tâm lý phải hy sinh cho đất nước nên tất cả những người lính đặc chủng
đã
chuẩn bị sẵn di chúc của mình. Lá thư đó chính là di chúc ba Phi Phi gửi cho Tần Qua.
Người phụ nữ
nói
trước khi mẹ Phi Phi qua đời
đã
đưa cho chị lá thư này,
trên
lá thư đề bốn địa chỉ nhưng chỉ duy nhất địa chỉ của Tần Qua mới có thể tìm đến được.
Tần Qua mở lá thư, bên trong chỉ có
một
câu
Các
anh
em, chăm sóc người nhà giúp em.
Cũng chính câu
nói
này
đã
làm nhịp cầu nối sinh mạng của Tần Qua với xã hội, Tần Qua
đi
ra, đem Phi Phi ôm vào lòng, từ đó
anh
tìm được
sự
cứu rỗi.
Cho nên, Tần Qua bằng lòng để Ngô Đồng can thiệp vào quá trình trưởng thành của Phi Phi cũng chính là bằng lòng để Ngô Đồng tham gia vào sinh mạng của chính bản thân mình.
Mặc dù Ngô Đồng
không
hiểu được điều đó nhưng
cô
cũng cảm nhận được tầm quan trọng của Phi Phi đối với Tần Qua.
“Cám ơn
anh.” Ngô Đồng
nói.
“Cám ơn
anh
cái gì.”
“Cám ơn
anh
bằng lòng tin tưởng em.” Ngô Đồng nhớ đến lần đầu tiên hai người thảo luận việc cho Phi Phi
đi
học, thái độ của Tần Qua rất lạnh lùng.
“Có câu
nói
thế này.” Tần Đại thiếu suy nghĩ
một
lúc “Vợ chồng vốn là
một
thể, chúng ta
không
cần phải cám ơn chính mình.”
“anh
nghe câu
nói
này ở đâu vậy?” Ngô Đồng cảm thấy lời này có chút kỳ cục.
“Sao vậy? Em chưa từng nghe câu
nói
này?” Thái độ của Tần Đại thiếu vô cùng nghiêm túc, ôm lấy bà xã bước nhanh vào phòng ngủ “Vậy để
anh
giải thích cặn kẽ, tỉ mỉ cho em nghe.”
Vì thế
một
đêm như vậy như vậy lại bắt đầu.
Tác giả có lời muốn
nói
Ngô Đồng:
anh
cố ý bẻ cong ý của em.
Tần Qua:
rõ
ràng là em nghi ngờ
anh
trước.
Ngô Đồng: Vậy
anh
… có thể như vậy như vậy sao
Tần Qua ngơ ngác: Như vậy như vậy là cái gì? Bà xã em giảng lại cặn kẽ cho
anh
biết với.