Từ khi quyết định mở công ty quản lý bất động sản, Tần Qua càng ngày càng bận,
anh
về nhà còn muộn hơn Ngô Đồng. Cũng may là công việc của Ngô Đồng tương đối tự do,
không
cần chấm công cũng
không
phải làm việc đúng giờ. Thế là khi Tần Qua chuẩn bị nhân lực, vật lực để mở công ty
thì
Ngô Đồng dẫn theo Phi Phi
đi
khảo sát tất cả các tiệm quần áo thời trang cho trẻ em của công ty.
“Thiết kế Ngô, chị tới rồi.” Vào thời gian này hàng năm, nhà thiết kế của công ty
sẽ
đi
đến tất cả các cửa hàng để khảo sát, kiểm tra, cho nên việc Ngô Đồng đến tiệm cũng
không
phải xa lạ gì. Nhân viên cửa hàng vừa thấy Ngô Đồng
thì
chào hỏi, xưng hô với
cô
là Thiết kế Ngô, vừa tôn trọng lại
không
xa lạ.
“Quản lý Trương, chào chị.” Ngô Đồng cười chào hỏi.
“A,
anh
bạn
nhỏ
đáng
yêu
này là ai đây.” Vì là cửa hàng trang phục cho trẻ em, các nhân viên tiếp xúc nhiều nhất chính là trẻ con nên mọi người đối với các em bé dễ thương đều rất
yêu
thích. Quản lý Trương thấy Ngô Đồng dắt tay Phi Phi, theo thói quen cúi người xuống bắt chuyện làm quen.
“Phi Phi, chào dì
đi
con.” Ngô Đồng
nhẹ
nhàng đong đưa bàn tay
nhỏ
của Phi Phi.
Phi Phi ngẩng khuôn mặt
nhỏ
nhắn lên, sững sờ nhìn mẹ.
“Phi Phi.” Ngô Đồng ngồi xổm xuống, dịu dùng
nói
“Dì này là bạn của mẹ, dì vừa mới chào con đó, con cũng chào lại dì
đi
nha.”
Phi Phi chăm chú nhìn mẹ hai giây, có lẽ phát
hiện
mẹ mình là nghiêm túc, Phi Phi quay đầu nhìn dì lạ mắt phía trước, có chút lo lắng nắm chặt tay mẹ, nhè
nhẹ
gật đầu.
Nãy giờ vẫn chú ý quan sát nên Ngô Đồng đương nhiên là nhìn thấy động tác của Phi Phi,
cô
vui vẻ vuốt tóc, xoa đầu Phi Phi “Phi Phi ngoan lắm, chút nữa mẹ mua kem cho con ăn nha.”
Phi Phi nghe vậy
thì
rất vui sướиɠ, hai mắt đều tỏa sáng, từ khi hết hè,
đã
lâu lắm rồi mình chưa được ăn kem đâu.
“thật
ngại quá, bình thường Phi Phi
không
thích
nói
chuyện lắm.” Ngô Đồng vỗ về Phi Phi xong mới quay lại giải thích với quản lý Trương.
Là quản lý cửa hàng bán quần áo trẻ em lâu như vậy, thấy qua vô số trẻ
nhỏ, vừa rồi nhìn hai mẹ con trao đổi với nhau, quản lý Trương cũng biết đại khái tình trạng của Phi Phi, thế nên cười lắc đầu “Phi Phi ngoan lắm, rất thông minh nha.”
Người mẹ nào mà
không
thích người khác khen con mình, mà Phi Phi vốn là
một
đứa trẻ thông minh.
“Thiết kế Ngô, chị để Phi Phi chơi ở khu vực cho các con được
không
để tôi trao đổi kĩ với chị về tình hình tiêu thụ sản phẩm của mùa này.” Quản lý Trương đề nghị.
Ngô Đồng gật gật đầu,
đi
theo quản lý Trương đến khu vực vui chơi cho trẻ con, đó là
một
sân chơi cỡ
nhỏ, ở đó được trang bị
một
cái cầu tuột và
một
cái bể câu cá.
Quản lý Trương cho nhân viên đem đến
một
hộp sữa và mấy gói bánh bích quy, Ngô Đồng để Phi Phi ngồi
trên
một
chiếc ghế, rồi dặn dò “Mẹ phải bận công việc, con ngoan ngoãn ngồi đây chơi nha. Đói
thìăn bánh, uống sữa, chút nữa mẹ quay lại nha.”
Phi Phi ngoan ngoãn gật đầu.
Ngô Đồng cười, hôn Phi Phi
một
cái rồi mới cùng quản lý Trương rời
đi.
Phi Phi thấy mẹ
đã
đi
xa, nhìn nhìn xung quanh
một
chút rồi cầm hộp sữa
trên
bàn cẩn thận uống từng ngụm.
Ừm, hết khát rồi, Phi Phi tiếp tục cầm khối rubic, yên lặng chơi.
Ngô Đồng quay đầu lại nhìn Phi Phi, thấy bé tiếp tục chơi khối rubic liền tới gần khu vui chơi nhờ nhân viên cửa hàng để ý giúp Phi Phi, sau đó mới cùng quản lý Trương trao đổi về tình hình tiêu thụ sản phẩm của cửa hàng.
“Lượng tiêu thụ mùa này khá tốt, trong đó tốt nhất là áo sơ mi có chú vịt
nhỏ
mà vàng. Tôi nhớ đây là mẫu thiết kế của Thiết kế Ngô.”
“Vâng.” Ngô Đồng gật đầu.
“không
ngờ Thiết kế Ngô
không
chỉ thiết kế các mẫu váy rất đẹp mà cũng rất có tài trong việc thiết kế mẫu cho các bé trai.” Quản lý Trương đoán “Là vì Phi Phi sao?”
“Bé là hình mẫu của tôi.” Ngô Đồng đáp
Quản lý Trương cười thân thiện, sau đó chỉ vào
một
khu vực
nói
“Khu vực này quần áo bán tương đối tốt, thông qua lượng tiêu thụ, chúng tôi phát
hiện
các bé trai thường thích các màu vàng, đen, xanh vintage, các bé
gái
thì
thích màu hồng, và …”
Ngô Đồng vừa nghe chăm chú vừa mở laptop ghi lại các thông tin hữu ích.
Lúc này có hai cha con bước vào cửa hàng, người cha mang mắt kính nhìn rất nhã nhặn, con là
một
bé trai khoảng sáu bảy tuổi. Nhân viên cửa hàng niềm nở đón chào nhưng
anh
bạn
nhỏ
dường như vẫn mất hứng, cái miệng
nhỏ
cũng
đã
chu ra
không
phối hợp.
Người cha cau mày, dạy con “Lý Tử Hào, con
không
ngoan rồi.”
“Hừ!” Người bạn
nhỏ
Lý Tử Hào đeo cặp sách
nhỏ
trên
vai, hai tay đút túi quần, ngoảnh mặt làm ngơ.
“Con …” Người cha thở dài, dỗ dành “Ngày mai là sinh nhật của ông nội, chúng ta mua quần áo mới
đidự sinh nhật của ông được
không.”
“Con
không
muốn
đi
đâu.”
“Con ngoan ngoãn nghe lời ba, đến cuối tuần ba dẫn con
đi
công viên chơi trò chơi.”
Người cha tiếp tục dỗ dành con.
“Công viên
thì
có trò chơi gì hay đâu.” Người bạn
nhỏ
Lý Tử Hào
không
dễ gì mắc mưu.
“Vậy con muốn cái gì?”
Người bạn
nhỏ
Lý Tử Hào đảo tròng mắt,
nói
“Con
không
đi
lớp năng khiếu được
không.”
Có câu
không
ai hiểu con trai hơn cha, ba Lý nghe xong
thì
biết vấn đề của con trai mình nằm ở đâu, vì thế nhẫn nại khuyên bảo con trai “Tiểu Hào, ba biết lần trước con thi đấu thua Lượng Lượng. Nhưng mà thi đấu
thì
phải có thắng thua, hơn nữa thi đấu
sẽ
giúp con mau tiến bộ, đặc biệt là khi con đấu thua. Chúng ta là đàn ông,
không
thể vì chút thất bại
nhỏ
nhoi mà lại nhụt ý chí như vậy.”
“Nhưng mà … cậu ấy chế giễu con.” Người bạn
nhỏ
Lý Tử Hào bị chọc tức
không
nhẹ
“Cậu ấy
nói
con là đầu heo, có học
một
trăm năm cũng
không
thể bằng cậu ấy.”
“…” Trẻ
nhỏ
bây giờ sao lắm lý
sự
vậy, ba Lý cau mày kiên nhẫn
nói
“Trước hết chúng ta mua quần áo
đã, chuyện này về nhà ba con
nói
chuyện sau.”
“Hừ!” Người bạn
nhỏ
Lý Tử Hào quay đầu làm mặt xấu với ba mình rồi quay người chạy
đi.
“Tiểu Hào,
không
được chạy lung tung đâu.” Ba Lý lo lắng quát.
“anh
yên tâm ạ, bên kia là khu vui chơi chúng tôi mở cho các bé,
sẽ
có nhân viên theo dõi.” Nhân viên cửa hàng mỉm cười “anh
muốn chọn quần áo kiểu gì ạ,
anh
biết bé nhà mình mặc size mấy
không
ạ?”
Ba Lý
không
yên tâm nhìn theo, thấy con trai chạy về phía khu vui chơi
thì
yên lòng theo nhân viên cửa hàng chọn quần áo.
Người bạn
nhỏ
Lý Tử Hào chạy
một
mạch đến khu vui chơi, thấy câu tuột
thì
muốn leo lên chơi, nhưng thấy ở đó
đã
có mấy bạn
nhỏ
đang
chơi. Bạn
nhỏ
Tiểu Hào ngại va chạm nên
không
đi
nữa.
Nhìn xung quanh
một
chút
thì
phát
hiện
trên
cái bàn gần đó có rất nhiều đồ ăn vặt,
đi
dạo đến trưa
đãcó chút đói bụng, bạn
nhỏ
Tiểu Hào nhấc đôi chân
nhỏ
chạy qua.
Bạn
nhỏ
Tiểu Hào ăn mấy cái bánh bích quy, ăn xong
thì
thấy … khát.
Bên cạnh bàn có sữa chua cho trẻ em nhưng bạn
nhỏ
Tiểu Hào
không
thích vị dâu, nhìn bên cạnh có
một
bạn
nhỏ
khác
đang
uống vị chuối mình thích, thế là chạy tới chảnh chọe
nói
“Này, sữa này cậu lấy ở đâu?”
Trừ giọng
nói
của người quen, từ trước đến giờ Phi Phi hoàn toàn
không
để các
âm
thanh khác vào mắt.
Thế mà
không
để ý đến mình? Vốn tâm tình
đã
không
tốt, bạn
nhỏ
Tiểu Hào lập tức nổi giận, vỗ mạnh lên tay Phi Phi “Này, tớ
nói
chuyện với cậu đấy.”
Khối rubic của Phi Phi vì bất ngờ nên bị rơi xuống đất, Phi Phi nhìn khối rubic nằm
trên
sàn rồi ngẩng đầu lên dùng đôi mắt đen nhánh nhìn người bạn
nhỏ
Lý Tử Hào.
“Tớ … Tớ
không
cố ý đâu.” Bạn
nhỏ
Tiểu Hào chột dạ
nói
“Do cậu
không
để ý đến mình trước chứ bộ.”
Phi Phi nháy mắt mấy cái, nhảy xuống ghế, nhặt khối rubic lên rồi tiếp tục ngồi vào ghế chơi.
“Ai!!!” Thấy mình bị ngó lơ, bạn
nhỏ
Tiểu Hào kiêu ngạo càng
không
vui “Khối rubic đơn giản này chơi có gì vui đâu, cậu đổi sữa chuối cho tớ rồi tớ dạy cậu chơi rubic.”
Phi Phi
không
để ý đến đối phương, chỉ cúi đầu chăm chú chơi với khối rubic trong tay, xoay trái
mộtchút, lại vặn chuyển
một
chút, làm cho các màu
trên
khối rubic càng lôn xộn.
“thật
là ngốc chết được.” Bạn
nhỏ
Tiểu Hào
không
thể nhìn được nữa, cầm khối rubic trong tay Phi Phi, cánh tay vặn nhanh, chừng khoảng nửa phút
thì
các màu của khối rubic
đã
hợp lại với nhau như ban đầu. Bạn
nhỏ
Tiểu Hào đắc ý đưa khối rubic cho Phi Phi
nói
“Nè …Giờ cậu có thể
nói
cho tớ cậu lấy sữa chuối ở chỗ nào vậy?”
Phi Phi nháy nháy mắt, nhìn đối phương
một
lát, dường như tự hỏi đối phương có phải thực
sự
thích uống sữa chuối hay
không, sau đó đem hộp sữa chuối của mình đẩy qua.
“Tớ
không
uống sữa cậu
đã
uống rồi đâu.” Bạn
nhỏ
Tiểu Hào thấy Phi Phi cho mình uống sữa thừa
thìvô cùng tức giận.
không
phải chính cậu ta nhất định muốn uống sao, cho
thì
cậu ta lại
không
uống,
thật
là kỳ quái. Phi Phi quyết định
không
để ý đến đối phương, cúi đầu đem khối rubic bạn
nhỏ
Tiểu Hào vừa xếp lại xáo trộn lên.
“Cậu … Được rồi.” Bạn
nhỏ
Tiểu Hào
không
nhận được đáp án đành uất ức cầm hộp sữa dâu lên uống, hai mắt lơ đãng nhìn nhìn lướt qua khối rubic trong tay Phi Phi, thấy Phi Phi vẫn để khối rubic lộn xộn như cũ, nhịn
không
được
nói
“Sao cậu lại ngốc như vậy chứ, cậu phải làm thế này … thế này … Sau đó thế này … thế là xong rồi.”
Bạn
nhỏ
Tiểu Hào nhiệt tình giúp Phi Phi xếp lại màu cho khối rubic.
Phi Phi cầm khối rubic
đã
được xếp màu lại như ban đầu, có chút buồn phiền … Lại muốn xáo trộn
mộtlần nữa, Phi Phi tạch … tạch … tạch, bàn tay chuyển động liên tục, khối rubic nhanh chóng trở lại tình trạng màu lộn xộn như lúc ban đầu.
“Cậu …” Mắt nhìn Phi Phi chỉ cần mấy giây là đêm khối rubic trở thành như cũ, bạn
nhỏ
Tiểu Hào cuối cùng
đã
phát
hiện
ra điều gì đó “Cậu cũng chơi rubic hả?”
“…” Phi Phi
không
để ý, tiếp tục xoay chuyển khổi rubic.
“Sao cậu
không
nói
chuyện vậy.” Bạn
nhỏ
Tiểu Hào nóng nảy.
Phi Phi vặn vặn khối rubic mấy lần, được rồi, cuối cùng cũng được hình như mình muốn, lúc này mới ngẩng đầu nhìn
anh
bạn
đang
ồn ào trước mặt.
“Cậu có phải cũng chơi rubic
không?”
Phi Phi nháy mắt mấy cái, nhớ tới mẹ
đã
nói: khi người khác
nói
chuyện với con, con cũng phải đáp lại.
Phi Phi
nhẹ
gật đầu.
“Cậu vừa rồi chơi cái gì vậy? Cậu xếp hình hả?” Bạn
nhỏ
Tiểu Hào chỉ vào khối rubic trong tay Phi Phi, hỏi.
Phi Phi lại gật đầu
một
lần nữa.
“Cậu xếp thành hình gì vậy?” Bạn
nhỏ
Tiểu Hào nhìn chăm chú lúc lâu, ngoại trừ các màu xanh xanh đỏ đỏ
thì
không
nhìn thấy hình dạng cụ thể gì, mà đối phương lại
không
giải thích cho mình biết. Thế là bạn
nhỏ
Tiểu Hào đem balo sau lưng mình xuống, lấy từ bên trong
một
khối rubic lớn hơn của Phi Phi.
“Tớ cũng chơi ghép hình.” Bạn
nhỏ
Tiểu Hào khoe khoang “Khối rubic này tớ có thể xếp thành hình con thỏ, tớ cầm tinh con thỏ đó.”
nói
xong, bạn
nhỏ
Tiểu Hào tiến đến ngồi cạnh Phi Phi, cúi đầu chăm chú vặn, qua mấy phút sau, quả nhiên
trên
mặt ngoài của khối rubic xuất
hiện
một
con thỏ
nhỏ
đáng
yêu.
Dường như là thấy được
một
cái gì đó thần kỳ, hai mắt Phi Phi sáng lên.
“Lợi hại
không, tớ chỉ cần ba phút là có thể xếp được, thầy giáo cũng
nói
tớ là thiên tài
nhỏ
đó nha.” Bạn
nhỏ
Tiểu Hào khoe khoang xong, thấy hai mắt Phi Phi nãy giờ cứ nhìn chăm chú vào khối rubic trong tay mình, có vẻ như rất muốn chơi thử, vì thế hào phóng
nói
“Cậu có muốn thử
không?”
Phi Phi ngẩng đầu, mỉm cười, vội vàng gật
nhẹ
đầu.
“Chờ
một
chút, để tớ đảo lại giúp cậu.”
nói
xong, bạn
nhỏ
Tiểu Hào đem khối rubic mình vừa xếp xong nhanh chóng trộn lên, sau đó đưa cho Phi Phi.
Phi Phi thích thú cầm khối rubic, sau đó lật tới lật lui nhìn nhìn.
“Cách chơi loại rubic này cũng giống như khối rubic của cậu, chỉ là khối rubic của tớ là loại cấp bốn, của cậu là cấp ba …”
Lời
nói
của bạn
nhỏ
Tiểu Hào còn chưa
nói
xong, Phi Phi
đã
cầm khối rubic nhanh chóng vặn vặn, tốc độ nhanh như
không
cần suy nghĩ, chỉ có thể nghe
âm
thanh khối rubic chuyển động răng rắc.
không
đến
một
phút, Phi Phi ngừng tay, đem khối rubic
đã
xếp thành hình con thỏ đưa đến trước mặt bạn
nhỏ
Tiểu Hào, đôi mắt sáng lấp lánh, khóe miệng tràn đầy ý cười.
“Cậu …” Bạn
nhỏ
Tiểu Hào
không
thể tin cầm lấy khối rubic, nhìn tới nhìn lui, đúng là
đã
xếp thành hình con thỏ rồi “Trước đó cậu
đã
chơi cái này rồi à?”
Phi Phi lắc đầu.
“Cậu chơi xếp hình
trên
rubic được bao lâu rồi?”
Phi Phi chơi rubic nhưng
không
có khái niệm về thời gian, vì thế lại lắc lắc đầu.
“Cậu chờ
một
chút.” Bạn
nhỏ
Tiểu Hào lại xáo trộn khối rubic
một
lần nữa, rồi đưa cho Phi Phi “Khi tớ
nói
bắt đầu
thì
cậu xếp hình lại
một
lần nữa nhé.”
Phi Phi
không
hiểu lắm nhìn bạn
nhỏ
Tiểu Hào.
Bạn
nhỏ
Tiểu Hào điều chỉnh đồng hồ điện tử
trên
tay, nhìn qua Phi Phi rồi hô bắt đầu.
Phi Phi cúi đầu, nhìn khối rubic sáu mặt, bàn tay nhanh chóng chuyển động cho đến khi xếp thành hình con thỏ như cũ.
“56 giây, cậu chỉ cần 56 giây.” Bạn
nhỏ
Tiểu Hào
không
thể tin, hét ầm lên.
Phi Phi bị ầm ĩ
không
chịu được, bỏ khối rubic xuống lấy hai tay bịt tai, bất lực nhìn xung quanh tìm kiếm mẹ.
“Lý Tử Hào, con
đang
làm cái gì vậy?” Ba Lý nghe thấy tiếng con trai hét lên
thì
chạy đến, thấy con trai mập nhà mình
đang
đứng trước
một
bạn
nhỏ
khác hét ầm lên, cho là con trai mình lại bắt nạt bạn, vì thế gắt giọng
nói
với con.
“Ba, cậu ấy … Cậu ấy chỉ cần 56 giây
đã
xoay lắp xong khối rubic cấp bốn của con.” Lý Tử Hào
nói.
Ba Lý kinh ngạc nhìn qua Phi Phi, sau đó lại nhìn vào đồng hồ con trai
đang
giơ trước mặt mình.
“Con lắp xong phải mất ba phút, cái tên kiêu ngạo Lượng Lượng kia cũng chỉ lắp nhanh hơn con hai giây, vậy mà cậu ấy nhanh hơn con đến hai phút!!”
Phi Phi bị hai cha con Tiểu Hào đứng vây xung quanh
thì
có chút bất an, cậu nhảy xuống ghế muốn
đitìm mẹ, lúc này nghe được tiếng, Ngô Đồng cũng vừa đến, cu cậu lập tức nhào vào ngực Ngô Đồng.
“Phi Phi, làm sao vậy con?” Đầu tiên, Ngô Đồng nhìn
trên
nhìn dưới người Phi Phi, phát
hiện
Phi Phi
không
có gì bất thường
thì
mới yên tâm, nhìn về cha con nhà họ Lý đứng gần đó, sắc mặt hơi cau lại hỏi “Xin hỏi, vừa mới xảy ra chuyện gì sao?”
“thật
ngại quá, thằng nhóc nhà tôi nghịch ngợm, có thể làm con chị sợ hãi.” Ba Lý lập tức
nói
xin lỗi.
“Con
không
phải nghịch ngợm, con …” Bạn
nhỏ
Tiểu Hào còn muốn
nói
gì đó nhưng bị ánh mắt của ba Lý ngăn lại.
Ngô Đồng thấy người ta
đã
xin lỗi, Phi Phi cũng
không
có chuyện gì, vì thế cũng
không
nói
gì thêm.
côquay đầu hỏi Phi Phi “Mẹ xong việc rồi, chúng ta về nhà thôi.”
Phi Phi ngoan ngoãn gật đầu.
Ngô Đồng nắm tay Phi Phi
đi
qua bàn lấy khối rubic của mình, khi
đang
định
đi
về
thì
thấy Phi Phi nhìn chăm chú vào khối rubic khác ở
trên
bàn.
Phi Phi
không
thích
nói
chuyện, cũng ít khi bộc lộ sở thích của mình cho nên bình thường Ngô Đồng và Tần Qua rất chú ý đến ánh mắt của Phi Phi, lúc này ngay lập tức Ngô Đồng hiểu
rõ
ý của Phi Phi.
“Con thích cái đó hả?” Ngô Đồng hỏi “đi
về mẹ mua cho con
một
cái nha.”
Phi Phi vui vẻ gật gật đầu.
“Tớ … Tớ tặng cho cậu nè.” Bạn
nhỏ
Tiểu Hào cầm khối rubic của mình đưa cho Phi Phi “Tớ là Lý Tử Hào, tớ kết bạn với cậu được
không?”
Phi Phi
không
hiểu nhìn
anh
bạn
nhỏ
trước mắt.
“Tớ thấy cậu rất lợi hại.” Bạn
nhỏ
Tiểu Hào lấy hết can đảm
nói
“Tớ muốn cùng cậu chơi rubic, dì ơi, có được
không
ạ?” Câu cuối cu cậu quay người
nói
với Ngô Đồng.
Ngô Đồng cúi đầu nhìn Phi Phi “Bạn này muốn kết bạn với con, Phi Phi có đồng ý
không?”
Phi Phi do dự
một
chút, rồi dưới ánh mắt khích lệ của Ngô Đồng, cậu nhóc vươn tay, cẩn thận nhận lấy khối rubic trong tay bạn
nhỏ
Tiểu Hào.
Tác giả có lời muốn
nói:
Lý Tử Hào: Chúng ta là bạn bè
“….”
Lý Tử Hào: Sao cậu lại
không
nói
lời nào.
“…”
Lý Tử Hào: Kệ
đi, cậu phải ra mặt giúp tớ, giúp tớ thu thập Lượng Lượng.
“…”