Chương 41

Ngô Đồng vừa về đến nhà, trông thấy Phi Phi

đã

hai ngày

không

gặp,

đang

ngoan ngoãn ngồi ở ghế sô pha nhìn mình cười. Đáng

yêu

đến mức làm



bỏ ngay túi xách xuống ôm lấy Phi Phi hôn

khôngngừng. Chờ hôn đủ rồi, buông cậu nhóc ra mới phát

hiện

khuôn mặt

nhỏ

của cậu

đã

đỏ rực, trong đôi mắt trong trẻo vừa vui sướиɠ vừa ngượng ngùng.

Ngô Đồng như phát

hiện

điều lạ lại hôn mặt cậu nhóc

một

cái.

“Tới khi nào

thì

em mới chủ động hôn

anh

như vậy.” Chứng kiến bà xã cuồng hôn con trai từ nãy đến giờ, Tần Đại thiếu chua chua

nói.

“Nếu

anh

cũng trở thành bé năm tuổi, mỗi ngày em đều ôm, hôn

anh.” Ngô Đồng tức giận

nói.

“Trí thông minh năm tuổi được

không?”

“Đó là bị thiểu năng,

sẽ

bị người khác ghét bỏ.” Ngô Đồng cố ý chọc giận

anh.

“…” Tần Đại thiếu bị chọc giận, giữ chặt lấy bà xã, chính mình hôn

thật

mạnh lên môi

cô.

Ăn cơm tối xong, dỗ Phi Phi

đi

ngủ, hai vợ chồng ngồi

trên

ghế số pha trong phòng khách

nói

chuyện việc Tần Qua mở công ty. Tần Đại thiếu kể lại chuyện vì sao mình gặp được Đại Hữu, vì sao nghĩ đến chuyện mở công ty, cùng với việc bây giờ chưa xác định loại hình kinh doanh của công ty cho Ngô Đồng nghe.

“Đây là chuyện tốt, em ủng hộ

anh.” Ngô Đồng

nói

“Mặc dù em chưa nhìn thấy tận mắt, nhưng em biết, phía sau

sự

phát triển phồn vinh của

một

quốc gia đều có xương máu của những người quân nhân

anhdũng. Em cũng

không

hi vọng, khi những người lính xuất ngũ trở về, mang theo những thương tích

trênthân thể mà còn sống vất vả hơn những người bình thường.”

“Đặc biệt là …

trên

người

anh

cũng có đầy các vết thương.” Ngô Đồng

nói

“Nếu như

anh

không

phải là Tần Đại thiếu,

không

có bác sĩ Lý, em

không

thể tưởng tượng được

hiện

giờ

anh

như thế nào nữa.”

“Vợ à,

anh

không

sao.” Tần Qua thấy hốc mắt của bà xã

đã

ửng đỏ, ướt nước, nhịn

không

được nắm chặt tay Ngô Đồng “Như vậy,

anh

sẽ

không

gặp em, em cũng

sẽ

không

đau lòng.”

“anh

…” Ngô Đồng có nhiều lời muốn

nói, nhưng cuối cùng



chọn

nói

ra câu có tính uy hϊếp nhất với Tần Qua “Nếu như

không

gặp

anh, vậy em phải gả cho ai?”

“Em đừng khóc mà.” Tần Đại thiếu thấy nước mắt của bà xã sắp trào ra, trong lòng cảm thấy vừa ngọt ngào vừa đau lòng “Chúng ta

không

giả thiết nữa, lấy đâu ra mà nhiều ‘nếu như’ như vậy chứ.”

Ngô Đồng vất vả ổn định cảm xúc, rất nhanh nghĩ đến

một

vấn đề “Sau này

anh

chuẩn bị mở công ty

sẽchắc chắn rất bận rộn, vậy

thì

Phi Phi phải làm sao bây giờ?”

Tần Qua

không

phải là

không

nghĩ đến vấn đề này nhưng mà

anh

vẫn chưa tìm ra được phương án nào tốt,

nói

“Phi Phi rất ngoan ngoãn, đưa nhóc đến đâu chỉ cần đưa cho nó cục rubic

thì

nó có thể chơi cả ngày.

anh

nghĩ là

anh

vẫn mang Phi Phi

đi

theo, còn nếu

không

được

thì

anh

sẽ

đưa Phi Phi đến Hoàn Sơn Phỉ Thúy nhờ mẹ trông con.”

“anh

không

nghĩ đưa Phi Phi đến trường học sao?” Ngô Đồng nhíu mày hỏi.

“Tình hình của Phi Phi

không

thích hợp

đi

học.” Phi Phi

không

thích

nói

chuyện,

không

thích tiếp xúc với người khác, lại yếu đuối như vậy, nếu

đi

học chắc chắn

sẽ

bị người khác bắt nạt, Tần Qua

không

yên lòng.

“Chúng ta có thể tìm

một

trường học phù hợp với Phi Phi.” Ngô Đồng đề nghị.

Tần Qua cho là Ngô Đồng muốn đưa Phi Phi đến trường học cho trẻ có vấn đề, có chút

không

vui nhưng vẫn giữ bình tĩnh

nói

“anh

nói

rồi, Phi Phi

không

có vấn đề gì hết, con chỉ

không

muốn

nói

thôi.”

“Em biết Phi Phi

không

có vấn đề gì hết, nhưng

anh

có biết tại sao Phi Phi

không

muốn

nói

chuyện

không?” Ngô Đồng hỏi ngược lại.

“Tại sao?” Tần Qua sửng sốt.

“Em cũng

không

biết.” Ngô Đồng lắc đầu

nói

thêm “Em chỉ biết là, nếu

anh

còn nuông chiều con như vậy, coi việc Phi Phi

không

nói

chuyện cũng

không

sao, như vậy con

sẽ

càng

không

nói

chuyện.”

“anh

…” Tần Qua kinh ngạc

một

lúc, hơi hoảng hốt rồi

nói

“anh

chỉ

không

muốn con cảm thấy mình

không

giống với người khác.”

“Phi Phi vốn

không

giống những đứa trẻ khác.” Ngô Đồng

nói

“Bây giờ con còn

nhỏ, nhưng rồi con

sẽlớn lên, sớm muộn gì con cũng biết được mình khác biệt với những bé khác, lúc đó con

sẽ

càng bị tổn thương hơn.”

“anh

…” Tần Qua nhìn cửa phòng Phi Phi, trong lòng vô cùng rối rắm,

anh

không

yên lòng khi Phi Phi rời khỏi

sự

bảo vệ của

anh.

“Em là mẹ Phi Phi, việc Phi Phi có nên đến trường học hay

không, em có nửa quyền quyết định.” Ngô Đồng

nói.

“Nhưng mà…”

“Nếu

anh

còn cứ độc đoán như vậy, em

sẽ

tức giận.” Ngô Đồng tung ra đòn sát thủ.

Đơn thỏa thuận ly hôn!!! Như

một

phản xạ có điều kiện, lập tức Tần Đại thiếu nghĩ ngay đến tờ đơn thỏa thuận ly hôn thứ hai, nhìn vẻ mặt

âm

u của vợ, khóe miệng

anh

mấp máy hai lần,

không

nói

thêm gì nữa nhưng vẻ mặt vẫn

không

an lòng.

“Nếu

không

… chúng ta hỏi qua ý kiến của Phi Phi

một

chút.” Ngô Đồng do dự, rồi đề nghị.

“Hỏi như thế nào?”

“Tuần này em phải

đi

xuống các cửa hàng để điều tra tình hình tiêu thụ trong quý.” Ngô Đồng

nói“Trong lúc đó, em

sẽ

đến

một

số



nhi viện để tìm cảm hứng thiết kế, lúc đó em đem Phi Phi

đi

cùng, trước hết để con tiếp xúc với những đứa

nhỏ

khác xem sao.”

“anh

yên tâm, nếu như con

không

thích, em

sẽ

không

ép buộc nhóc.” Ngô Đồng nhìn người đàn ông

đang

do dự “Dù sao chúng ta cũng phải để con thử

một

lần.”

“Chúng ta làm như vậy là tốt cho Phi Phi, đúng

không?”

“Đúng!” Ngô Đồng khẳng định.

“Vậy …. Chúng ta thử

một

lần xem sao.” Đại khái sống đến bây giờ

thì

đây là quyết định gian nan nhất của Tần Qua, ai mà tưởng tượng được

một

người lính vào sinh ra tử, coi cái chết

nhẹ

tựa lông hồng mà lại sợ hãi con trai rời khỏi

sự

bảo vệ của mình

sẽ

bị người khác kì thị.

Chấp hành nghiêm mệnh lệnh và cố gắng hoàn thành nhiệm vụ là bản năng của

một

người lính, trong thời gian ngắn ngủi

một

tuần, Đại Hữu

đã

tìm được hơn năm mươi

anh

em binh lính

đã

xuất ngũ, Tiếu Tử cũng dựa

trên

yêu

cầu của Tần Qua làm

một

báo cáo khảo sát.

một

ngày nào đó, mọi người lại bao

một

phòng trong quán ăn thảo luận về

sự

phát triển của công ty.

Tiếu Tử vừa đưa báo cáo khảo sát cho Tần Qua vừa

nói

“Em

đã

điều tra qua, đa số các

anh

em sau khi xuất ngũ trở về

thì

chủ yếu làm nhân viên chuyển phát nhanh, bảo vệ linh tinh các kiểu,

một

số ít

thìlàm tại tiệm sửa xe hoặc nhân viên bán xe.”

“Còn những trường hợp giống như em bị thương ảnh hưởng đến bộ phận cơ thể.” Tiếu Tử bổ sung “mộtsố ít

thì

nhận trợ cấp xuất ngũ rồi về nhà làm vườn trồng trọt, trợ cấp hết

thì

đi

là bảo vệ cho trường học hoặc là làm công nhân vệ sinh quét rác.”

“Như vậy nếu mở công ty chuyển phát nhanh hoặc công ty bảo vệ

thì

một

số

anh

em cũng

không

có khả năng làm việc bên ngoài.” Tần Qua cau mày “Nhưng mà làm nhân viên hành chính cho công ty

thìkhông

cần nhiều người như vậy.”

Những người

đã

tham gia quân ngũ luôn có

một

niềm kiêu hãnh riêng của bản thân mình,

không

thể chịu được việc mình làm việc ít hơn

anh

em mà lại nhận lương ngang nhau mặc dù các

anh

em khác đều

không

phản đối.

Ba người gật đầu, hơi hoang mang, thực ra mà

nói, nếu quân nhân sau khi xuất ngũ thân thể khỏe mạnh

thì

có thể dễ dàng kiếm được công việc có khả năng nuôi sống bản thân. Cho nên ý định của Tần Qua muốn mở công ty là để giúp đỡ các quân nhân

đã

bị mất

một

phần thân thể như Tiếu Tử.

“anh

biết rồi, để

anh

về nhà suy nghĩ cẩn thận lại

một

chút, sau đó

sẽ

quyết định.” Tần Qua

nói

“Đại Hữu, chú vẫn tiếp tục liên lạc với các

anh

em khác, càng nhiều càng tốt.”

“Nhưng liên lạc với nhiều

anh

em như vậy, nếu chúng ta

không

sắp xếp được công việc cho họ

thì

sao?” Đại Hữu hỏi.

“Trước mắt, chú xin số điện thoại và địa chỉ, đến khi chúng ta cần người

sẽ

trực tiếp liên lạc,

không

cần

đi

tìm lại lần nữa.” Tần Qua mặc dù chưa mở công ty nhưng

anh

biết, có Tần thị làm chỗ dựa phía sau

thì

công ty của mình

không

dễ dàng sụp đổ được.

“Vâng.” Đại Hữu gật đầu.

---

Vì Tần Qua vội vàng cho việc chuẩn bị mở công ty mà Ngô Đồng lại muốn mang Phi Phi cùng

đi

làm nên để thuận lợi, Ngô Đồng quyết định mua

một

chiếc xe hơi.



chọn chiếc xe BMW màu đỏ vừa thông dụng lại vừa đẹp mắt.

Vào ngày Ngô Đồng cùng Phi Phi về đến nhà

thì

bắt gặp Tần Đại thiếu – người cả ngày nay bận rộn

đikhảo sát thị trường –

đang

ngồi trong phòng khách trước

một

chiếc laptop,

trên

bàn là rải rác các loại giấy tờ, tài liệu.

Người ta thường

nói, khi người đàn ông chăm chú làm việc

thì

luôn là lúc đẹp trai nhất, Ngô Đồng cũng tin điều đó nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy hình ảnh Tần Qua chăm chú làm việc vẫn cảm thấy ngoài sức tưởng tượng của

cô. Đây là người đàn ông ngây thơ, cả ngày chỉ biết làm nũng với

cô, ăn dấm chua với con sao, từ khi nào mà

anh

lại có khí chất trầm ổn, đáng tin như vậy chứ?

“Hai mẹ con về rồi.” Tần Đại thiếu ngẩng đầu, nhìn hai mẹ con cười

một

tiếng,

trên

tay vẫn còn

đangcầm tập tài liệu. Ngô Đồng cũng trả về cho

anh

nụ cười dịu dàng, sau đó lắc lắc bàn tay

nhỏ

của Phi Phi “Con qua hôn hôn ba

đi.”

Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tần Qua, Phi Phi chạy chầm chậm qua chỗ Tần Qua rồi

nhẹ

nhàng chạm

nhẹ

vào má người đàn ông

một

cái.

“Đây là?” Ánh mắt

không

thể tin của Tần Qua.

“Thành quả của mấy ngày nay đó.” Ngô Đồng khoe khoang

nói.

Tần Qua lập tức bỏ tập tài liệu xuống bàn, nhìn Phi Phi

nói

“Phi Phi, khi nào

thì

con mới gọi ba

mộttiếng.”

Phi Phi nghi ngờ nhìn Tần Qua

một

cái, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống, như thường ngày cầm cục rubic trong ray chơi.

“anh

vội lắm sao.” Ngô Đồng ngồi xuống cạnh Tần Qua, cầm

một

tờ giấy

trên

bàn lên nhìn “anh

nghĩ ra mở công ty gì chưa?”

“anh

cũng

đã

có chút ý tưởng rồi.”

“Công ty gì vậy

anh?” Ngô Đồng tò mò.

“Công ty quản lý bất động sản.” Tần Qua

nói

ra ý tưởng mình

đã

nghĩ ra buổi trưa nay.

“Quản lý bất động sản?” Ngô Đồng khó hiểu hỏi “Vì sao

anh

lại chọn công ty quản lý bất động sản, em nghĩ là

anh

sẽ

chọn công chuyển phát nhanh hoặc công ty bảo vệ.”

“Tính bao quát của công ty quản lý bất động sản là tốt nhất.” Tần Qua

nói

“Thực ra phần lớn quân nhân xuất ngũ nếu tình trạng sức khỏe tốt

thì

không

khó tìm việc lắm. Công ty của

anh

vừa mở, tuyển dụng

không

nhiều người lắm nên

anh

muốn dành cơ hội này cho những

anh

em bị thương tật khiếm khuyết

một

phần cơ thể hoặc có sức khỏe

không

tốt.

“hiện

nay, bất động sản phát triển rất nhanh chóng, trong thành phố mỗi ngày đều có những nơi phải xây dựng nhà cửa, công ty, chung cư đều cần có công ty quản lý chuyên nghiệp.” Tần Qua

nói

“Công ty quản lý bất động sản có thể bao gồm cả bảo vệ, công viên cây xanh, bảo trì các loại, những ngành nghề này

yêu

cầu kĩ năng

không

cao, nếu gặp khó khăn

thì

chỉ cần huấn luyện

một

chút là được.”

“Vả lại, làm bảo vệ cho công ty quản lý bất động sản

thì

chỉ cần tuần tra bên ngoài

một

chút,

khôngphải gặp nhiều nguy hiểm, so với công ty bảo vệ chuyên nghiệp

thì

an toàn hơn nhiều.”

“Còn phần bảo trì, sửa chữa cửa nhà, đồ điện gia dụng cũng

không

khó, các

anh

em đều có thể làm. Còn phần công viên cây xanh

thì

càng đơn giản hơn, nếu được

thì

anh

cũng có thể sắp xếp cho người nhà của các cậu ấy vào làm.”

“Quan trọng nhất chính là …” Tần Qua cười “Trong các công ty con của Tần thị cũng có công ty bất động sản.”

“anh

định …” Ngô Đồng phản ứng rất nhanh.

“Lúc trước Tần Hoài

đã

nói

với

anh.” Tần Qua cười gian trá “Nếu như

anh

cần hỗ trợ

thì

lúc nào cũng có thể

đi

tìm chú ấy.”

“Ở Đế Đô này,

một

phần mười các tòa nhà, cao ốc đều có

sự

tham gia của Tần thị. Tài nguyên tốt như vậy

không

tận dụng

thì

thật

phí của giời.”

“anh

gian xảo quá

đi, còn biết

đi

cửa sau nữa hả.”

“Có

một

đội ngũ bảo vệ như của công ty

anh

thì

chỉ có những cơ quan trọng yếu của chính phủ mới có thể có trình độ như vậy đó.” Tần Qua

không

đồng ý “anh

và Tần thị là hai bên cùng có lợi, sao em lại có thể

nói



đi

cửa sau.”

Có phải người đàn ông nào khi theo nghiệp kinh doanh, đều trở nên “hoa ngôn xảo ngữ”, “miệng lưỡi lưu loát” như vậy sao.

“Vợ à, có phải em cảm thấy

anh

đặc biệt thông minh

không?” Tần Đại thiếu ngoắc ngoắc đuôi cầu khích lệ.

“Đúng vậy, đúng vậy,

anh

thông minh nhất.” Ngô Đồng cười qua loa “Để thưởng cho

anh, tối nay em làm thịt kho tàu nha.”

“So với thịt kho tàu,

anh

…” Người đàn ông hài lòng, lấy lòng bà xã nhà mình.

So với các loại khích lệ,

anh

chỉ muốn được em hôn

anh.

Nó làm

anh

cảm thấy phấn khích hơn bất kì thứ gì.

Tác giả có lời muốn

nói:

Tần Qua: Tôi muốn vùng lên, tôi muốn phấn đấu, thực ra tôi rất thông minh.

Ngô Đồng: Em vẫn thích bộ dạng ngốc nghếch trước đây của

anh

hơn.

Tần Qua: Về nhà

anh

sẽ

biến thành ngốc.