Chương 39

Nghe lời triệu hồi của vợ, Tần Qua hận

không

thể lập tức chạy ngay về nhà nhưng

anh

lại tự ti

khôngdám trở về.

Cuộc hôn nhân này của

anh

và Ngô Đồng, Tần Qua vẫn nhận định là do nhu cầu của cả hai bên.

anh

có bệnh còn



cần tiền, hai bên vừa cho vừa nhận lẫn nhau nên mới tạo thành cuộc hôn nhân thương mại này.

Ngay từ ban đầu Tần Qua cũng

không

có hy vọng

sẽ



một

cuộc hôn nhân mỹ mãn, hài hòa. Ý định ban đầu của

anh

rất đơn giản,

anh

cần tìm

một

cái cớ để thoát ra khỏi

sự

dò xét cùng với lo lắng của người nhà,

anh

cũng muốn cho Phi Phi

một

môi trường thích hợp để trưởng thành.

anh

chưa bao giờ nghĩ đến có

một

ngày mình

sẽ

được như lời bác sĩ Lý

đã

nói, có

một

cuộc sống bình thản mà ấm áp.

Nhưng thái độ của Ngô Đồng

đã

vượt ra ngoài suy nghĩ của

anh,

anh

nghĩ rằng quan hệ hôn nhân thông qua tiền tài mà tạo dựng nên

thì

hẳn là

sẽ

lạnh lùng hoặc có ít nhiều

sự

toan tính. Cho nên ngay từ ban đầu, Tần Qua đối với Ngô Đồng với

một

thái độ hờ hững mà tùy tiện. Cho đến khi

anh

cảm nhận được

sự

cố gắng của Ngô Đồng.



ràng rất

không

thích tiếp xúc với

anh

nhưng



lại kiên trì từng chút từng chút xích lại gần

anh.



ràng bị

anh

làm cho tức giận gần chết, nhưng chỉ cần

anh

xin lỗi là



sẵn sàng tha thứ ngay.



ràng là rất sợ hãi nhưng chưa bao giờ



rời bỏ

anh.

Tần Qua thường xuyên nghĩ đến ngày ấy, khi Ngô Đồng đứng ở bậc thang, hỏi

anh

có phải thích



hay

không. Lúc đó,

anh

trả lời rất tùy tiện nhưng



lại vô cùng nghiêm túc.

Thực ra sâu trong nội tâm của Tần Qua là

anh

không

tin tưởng, chính

anh

còn cảm thấy

không

thích chính bản thân mình

thì

làm sao

anh

có hi vọng xa vời là người khác

sẽ

thích mình. Nhưng

không

biết bắt đầu từ khi nào,

anh

bắt đầu từ từ tin tưởng.

Từ từ,

anh

chỉ cần trông thấy nụ cười của Ngô Đồng

thì

anh

cũng cảm thấy rất vui vẻ, thích ở trước mặt



làm những hành động ấu trĩ tựa như trẻ con, hưởng thụ việc Ngô Đồng dỗ dành

anh.

một

lần rồi lại

một

lần, hình như

anh

đang

muốn xác định tầm quan trọng của bản thân mình trong lòng Ngô Đồng.

Tần Qua

đã

tham vấn ý kiến của bác sĩ Lý về trạng thái tinh thần này của mình, lúc đó bác sĩ Lý

đã

trả lời như thế nào nhỉ? Tần Qua nhớ

rõ, bác sĩ Lý

đã

cười rất vui vẻ,

nói

“Cậu nhất định rất thích Ngô Đồng, bởi vì mỗi người trước mặt người mình thích đều muốn biến thành trẻ con.”

“Khi

một

đứa

nhỏ

thích ăn kẹo, nó

sẽ

chỉ làm nũng với người

đã

cho nó ăn kẹo, vì nó biết



đó là người

yêu

nó.”

Cho nên chính là

anh

rất thích Ngô Đồng, đồng thời trong tiềm thức cũng biết là Ngô Đồng thích mình.

“Vì sao

anh

về đến nhà rồi mà

không

xuống xe?” Ngô Đồng

đã

nghe tiếng xe Jeep về

một

lúc lâu nhưng mãi mà

không

thấy Tần Qua vào nhà, vì thế



mặc áo khoác vào rồi

đi

ra ngoài. Thấy Tần Qua

đangngồi trong xe ngẩn người nên gõ gõ vào cửa kính xe.

Bị



làm giật mình, Tần Đại thiếu hạ kính xe xuống, cách cửa xe đối mặt với Ngô Đồng, nhìn lâu

thậtlâu rồi mới thốt nên

một

câu “Vợ à.”

“anh

sao vậy?” Ngô Đồng phát

hiện

cảm xúc của Tần Qua

không

bình thường, quan tâm hỏi.

“không

sao …

không

có việc gì.” Tần Đại thiếu hốt hoảng

nói.

“Vậy mau xuống xe

đi

anh.”

“Ừ.” Tần Qua nghe lời mở cửa xuống xe, trước khi xuống

anh

nhìn thoáng qua túi hồ sơ

trên

ghế lái phụ, giãy dụa hai giây, cuối cùng

anh

cũng cầm mang theo.

Ngô Đồng thấy Tần Qua xuống xe, quay người

đi

vào nhà, vừa

đi

vừa

nói

“Em

đã

gọi điện cho mẹ,

nóingày mai

anh

sẽ

đến đón Phi Phi.”

“Ừ.”

Tần Qua trong mắt Ngô Đồng

không

phải là đùa giỡn lưu manh

nói

ngon

nói

ngọt

thì

chính là

nói

lời ngây thơ như trẻ con, hoặc có những lúc cảm xúc bất ổn, xúc động, hung dữ, nhưng mà cảm xúc xuống thấp như vậy, vẫn là lần đầu tiên



thấy.

Ngô Đồng xoay người định hỏi Tần Qua cho ra nhẽ,

thì

chợt thấy vết bầm

trên

mặt

anh,



giật mình “Mặt của

anh

bị làm sao vậy?”

“không

có việc gì.” Tần Qua sờ sờ vết bầm

trên

mặt, giải thích “Hôm nay

anh

đấu luyện quyền

anh, bị mấy vết thương

nhỏ,

không

có gì đáng kể.”

Ngô Đồng nghi ngờ nhìn

anh

một

cái, sau đó đưa mắt nhìn túi hồ sơ

trên

tay

anh, tò mò hỏi “anh

đangcầm cái gì vậy?”

Tần Qua dường như là phản xạ có điều kiện đưa tay cầm túi hồ sơ ra sau lưng, làm xong mới ý thức được là mình làm ra hành động ngu ngốc dấu đầu lòi đuôi.

“đã

có chuyện gì xảy ra sao?” Lần đầu tiên Ngô Đồng thấy mặt người đàn ông biểu lộ cảm xúc hoang mang mà bất lực, làm



cũng cảm thấy lo lắng theo.

“….” Mặc dù trước khi về nhà

anh

đã

quyết định cùng vợ

nói

chuyện thẳng thắn, nhưng khi chuyện tới trước mặt,

anh

bỗng nhiên thấy do dự.

Thấy



sự

do dự của

anh, Ngô Đồng

đi

qua, nắm chặt hai tay

anh, an ủi “Dù cho

đã

xảy ra chuyện gì, em

sẽ

luôn ở bên

anh.”

Tần Qua cúi đầu nhìn bàn tay của hai người nắm chặt lấy nhau,

nhẹ

nhàng

nói

như xác nhận “Vẫn luôn ở bên

anh

sao?”

“Vẫn luôn bên

anh.” Ngô Đồng mỉm cười, cho

anh

sự

cổ vũ cần thiết.

Giống như từ câu trả lời của



có nguồn năng lượng thực

sự, Tần Qua ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào mắt Ngô Đồng, hỏi vừa dứt khoát vứa trực tiếp “Em

không

phải vì tiền mới gả cho

anh

mà là vì cứu em trai em nên mới cưới

anh, đúng

không?”

Ngô Đồng chuẩn bị tâm lý cả

một

lúc lâu, còn tưởng rằng xảy ra việc gì ghê gớm lắm,

không

nghĩ lại được nghe câu hỏi này của

anh.



hoảng hốt chớp chớp mắt, buông tay

anh

ra, hỏi “Là việc này sao?”

Tần Qua mất mát nhìn bàn tay mình mới bị buông ra, ánh mất dần ảm đạm.

“Cuối cùng là

anh

khó chịu cái gì?” Ngô Đồng thấy người đàn ông biểu lộ cảm xúc ‘sống

không

còn gì luyến tiếc’

thì

rất khó hiểu.

“Vợ à,

anh

thích em, rất thích.” Tần Qua



đơn

nói

“Thế nhưng

anh

lại

không

có gì đáng để được em thích, trước kia

anh

vẫn nghĩ là em thích tiền, nhưng mà …”

“Em thích mà, ai

nói

là em

không

thích tiền.”

“…”

đang

trên

con đường khổ vì tình, Tần Đại thiếu bỗng nhiên

không

biết

nói

tiếp như thế nào, chỉ có thể ngơ ngác phun ra nửa câu

nói

vẫn chưa

nói

xong “anh

còn cưỡng ép em gả cho

anh.”

“anh

ép buộc em gả cho

anh?” Ngô Đồng khó hiểu hỏi.

“Nếu

không

phải là

anh, chú Hai em

đã

không

ép buộc em …”

“Nếu

không

phải có

anh, chú Hai em

sẽ

không

đồng ý hiến tủy để cứu em trai em.” Ngô Đồng cắt ngang lời

nói

của người đàn ông.

Tần Qua trì độn chớp chớp mắt, dường như, cảm giác, có chỗ nào đó so với tưởng tượng của mình

không

phù hợp lắm.

“Trong lòng em, em rất cảm kích

anh.” Ngô Đồng

nói

chân thành “Lúc đó em hầu như

đã

tuyệt vọng, là

anh

cho em

một

cơ hội để trao đổi với chú Hai của em.”

“Cho nên … Em

không

có trách

anh?” Tần Qua

không

thể tin

nói.

“Nếu em coi

anh

là kẻ xấu cưỡng ép em, sao em lại

đi

thích

anh. Đầu óc em vẫn còn dùng được.” Ngô Đồng tức giận, trợn mắt.

“Vợ ơi!” Tần Qua tiến lên kéo Ngô Đồng ôm chặt vào lòng, giờ phút này

anh

cảm thấy

sự

lo lắng sầu đau cả

một

ngày của mình

thật

ngốc gì đâu, đúng như vậy, vợ mình thích chính là mình.

“Thả em ra.” Ngô Đồng bị người đàn ông ôm chặt có chút khó chịu.

“không

thả.” Tần Đại thiếu còn ôm chặt hơn.

“Em bị

anh

siết đau thắt lưng.”

Tần Đại thiếu đau lòng lập tức buông tay, luống cuống nhìn vợ, sau đó bỗng nhiên hắc hắc cười ngây ngô.

“anh

cười ngốc cái gì vậy?” Ngô Đồng tức giận.

“Hắc hắc hắc …”

“anh

vì việc này mà rối rắm cả

một

ngày?” Ngô Đồng xoa xoa cái eo bị siết đau, ngồi xuống ghế sô pha.

“Ừm.” Tần Đại thiếu gật đầu “anh

chỉ cần nghĩ tới việc em

sẽ

rời bỏ

anh

đi,

anh

liền khó chịu muốn đánh người.’

“Làm sao bỗng nhiên

anh

biết việc này?” Ngô Đồng

không

chủ động đề cập đến việc này cũng

khôngphải bởi vì muốn dấu giếm mà chỉ bởi vì



cảm thấy chưa có cơ hội thích hợp. Ngô Đồng dự định đến khi Tiểu Nguyên được nghỉ đông

sẽ

nói



mọi chuyện với

anh.

Khúc mắc

đã

được tháo gỡ, Tần Đại thiếu

không

có kiêng dè gì, lập tức ngoan ngoãn

nói

hết từ đầu đến cuối cho



nghe. Ngô Đồng nghe thấy Tần Qua nghe được tin tức là từ Thẩm Tây Minh, trong lòng cảm thấy khó hiểu vì sao Thẩm Tây Minh lại làm như vậy.

“Vậy

anh

dự định làm cái gì?” Ngô Đồng tò mò hỏi “Nếu

anh

cảm thấy mình là kẻ xấu xa cưỡng ép em,

anh

sẽ

làm gì?”

Tần Qua dừng lại

một

chút, liếc nhìn túi hồ sơ mình để

trên

bàn trà,

anh

do dự

một

chút rồi quyết định nhân dịp cơ hội này,

nói



tất cả những khúc mắc giữa hai người.

“Từ khi gia đình

anh

quyết định vì

anh

mà kết hôn thương mại, sau đó

anh

cũng đồng ý, nhưng

anhcũng

không

muốn thông qua phương thức này mà trói chặt

một

người nào đó.” Tần Qua

nói

“Cho nên khi

anh

biết Tần Hoài sau lưng

anh

lập thêm điều khoản kèm theo hợp đồng, bản thân

anh

cũng

khôngđồng ý.”

“Nhưng

anh

cũng có thể lý giải chú ấy vì

anh

nên mới làm như vậy, cho nên

anh

tự làm cho mình

mộtcái giới hạn.” Tần Qua nhìn Ngô Đồng

nói

“Nếu như

anh

không

thể khống chế được chính mình, làm tổn thương đến em

thì

anh

sẽ

chủ động đề nghị ly hôn.”

“Nhưng mà càng ngày về sau,

anh

càng thấy thích em,

anh

bắt đầu cảm thấy

không

nỡ, còn cảm thấy hơi may mắn vì Tần Hoài

đã

thêm điều khoản kia, để em

không

thể tùy tiện mà bỏ

anh

ra

đi. Cho tới hôm nay …”

“Mặc dù

anh

rất ghét tên Thẩm Tây Minh này, mỗi khi thấy

anh

ta,

anh

đều nhịn

không

được mà muốn tẩn cho

anh

ta

một

trận. Nhưng mà

anh

ta

nói

không

sai.” Tần Qua mất mát

nói

“anh

không

xứng đáng với em, lại còn

không

biết xấu hổ mà dùng điều khoản kia bắt buộc em ở bên

anh

…”

“anh

…” Bỗng nhiên Ngô Đồng có dự cảm

không

tốt.

“Cho nên …

anh

đã

chuẩn bị sẵn cái này.” Tần Qua mở túi hồ sơ, lấy tập tài liệu bên trong ra, đập vào mắt Ngô Đồng là hàng chữ vô cùng bắt mắt.

“anh

muốn ly hôn với em?” Ngô Đồng

không

thể tin

nói.

“Làm sao có thể?” Phản ứng của Tần Đại thiếu còn lớn hơn cả Ngô Đồng.

Ngô Đồng nhìn dáng vẻ tức tối, thở hổn hển của người đàn ông, lập tức bình tĩnh “Vậy

anh

cầm cái này đưa cho em làm gì?”

“anh

nghĩ rồi, muốn cho cuộc hôn nhân của chúng ta được bình đẳng

thì

không

thể có điều khoản nào ràng buộc em.” Tần Qua

nói

“Nhưng mà

nói

miệng

thì

không

có bằng chứng nên

anh

nghĩ ra biện pháp này.”

Tần Qua lấy tờ đầu tiên của xấp đơn thỏa thuận ly hôn rồi đưa trang giấy này cho Ngô Đồng. Ngô Đồng

không

hiểu nhìn tờ giấy cầm trong tay, nhìn hàng chữ tiêu đề rất lớn phía

trên.

“anh

quyết định, sau này nếu

anh

lại chọc giận em nữa,

thì

anh

sẽ

đưa cho em đơn thỏa thuận ly hôn,

trên

đó có sẵn chữ ký của

anh.” Tần Đại thiếu

nói

khó khăn “Em lúc nào cũng có thể … ly hôn với

anh.”

Ngô Đồng nhìn vẻ mặt rối rắm muốn chết nhưng vẫn cố gắng

nói

cho xong quyết định của

anh, nhịn

không

được bật cười

một

cái, sau đó hỏi “Vậy đơn thỏa thuận này có bao nhiêu tờ?”

“Em hỏi cái này làm gì?” Tần Qua nhìn xấp đơn thỏa thuận ly hôn trong tay, trái tim muốn rỉ máu.

“Nếu như

anh

vụиɠ ŧяộʍ lấy

đi

mấy tờ đơn

thì

làm sao em biết?” Ngô Đồng nửa đùa nửa

thật

nói.

“Em

không

cần biết đâu.” Tần Đại thiếu khí phách

nói

“anh

sẽ

không

cho em cơ hội lấy được tờ đơn thứ hai.”

“À.” Ngô Đồng nhìn tờ đơn thỏa thuận ly hôn thứ nhất

một

chút, rồi trước mặt Tần Qua vô cùng cẩn thận xếp lại, nghiêm túc bỏ lại vào túi xách.

Tần Đại thiếu nhìn mà con tim nghẹn lại, hận

không

thể quay ngược thời gian đem tờ giấy kia lấy về.

“Ngày mai

anh

nhớ

đi

đón Phi Phi nha.” Ngô Đồng ngẩng đầu nhắc nhở người ba

không

có trách nhiệm nào đó.

“Vợ à, sau này em cũng

không

được vô cớ tức giận.” Phát

hiện

ra lỗi BUG, Tần Đại thiếu vội vàng bổ sung.

“Vậy phải xem biểu

hiện

của

anh

như thế nào

đã

…” Ngô Đồng cười giảo hoạt.

“…” Tần Đại thiếu cảm giác như mình vừa đào

một

cái hố chôn chính mình.