Vì hôm qua phát bệnh nên trước khi
đi
Hoàn Sơn Phỉ Thúy đón Phi Phi, Tần Qua lái xe đến phòng điều trị tâm lý Lam Hải. Đúng là
một
ngày
không
may mắn, Tần Đại thiếu-không
phải
đi
làm, trùng hợp vào chung
một
thang máy với người vô cùng bận rộn-Tổng giám đốc Thẩm. Hai người đứng đối diện, im lặng nhìn nhau,
một
người
đang
đấu tranh mình có nên bấm nút đóng
không,
một
người rối rắm bây giờ mình
không
vào thang máy mà quay người
đi
thì
có mất mặt lắm
không.
“anh
vẫn nên
đi
cầu thang bộ
đi.” Tần Đại thiếu
nói,
không
chút khách khí bấm nút đóng thang máy.
Lúc đầu Tổng giám đốc Thẩm
không
có ý định bước vào, nghe lời này liền đưa tay ngăn cửa thang máy
đang
đóng lại, bình tĩnh bước vào.
Khóe miệng Tần Đại thiếu nhếch lên,
không
để ý đến Thẩm Tây Minh, đưa tay nhấn nút tầng 36.
Tổng giám đốc Thẩm cũng đưa tay nhấn nút tầng 28, thuận tiện nhìn số tầng Tần Đại thiếu
đã
bấm, sau đó giả bộ
nói
“Tầng 36? Hình như trung tâm điều trị tâm lý?”
“anh
muốn
nói
gì?” Tần Qua liếc nhìn
anh
ta.
“không
có gì, tôi quan tâm
một
chút thôi.” Thẩm Tây Minh giật giật tay áo “Xem ra bệnh của Tần Đại thiếu
không
phải
đã
khỏi hẳn như người ta
nói.”
Tần Qua nhìn vẻ mặt châm chọc của
anh
ta, bỗng nhiên cười nhạt
một
tiếng, đưa tay nắm lấy cổ áo của Thẩm Tây Minh, đưa người đến góc thang máy, nắm đấm cũng giơ lên.
Mặc dù khả năng của Tổng giám đốc Thẩm cũng
không
tệ nhưng làm sao sánh nổi với người từng là lính đặc chủng – Tần Đại thiếu, chỉ có thể tức hộc máu trừng mắt với Tần Qua “Sao,
anh
muốn đánh người?”
“Sợ rồi hả?” Tần Qua cười lạnh lùng.
“Có giỏi
thì
anh
cứ đánh tôi xem.” Tổng giám đốc Thẩm cũng
không
tin Tần Qua có đủ can đảm đánh
anh
ta.
Tần Đại thiếu cười cười, bỗng nhiên buông cổ áo của người đàn ông, vỗ vỗ bả vai của
anh
ta, bộ dáng ta đây là người tốt “Tôi dù gì cũng là
một
người lính, sao có thể vô cớ đánh
một
người dân trói gà
khôngchặt như các
anh
chứ.”
“Phải
không, tôi tưởng hôm qua nếu
không
có Ngô Đồng ngăn cản, Tần Đại thiếu
đã
thực
sự
muốn đánh người rồi chứ.” Thẩm Tây Minh cười nhạt “Thế nào, hôm nay sợ rồi?”
“anh
cũng
nói
rồi mà, đó là do vợ tôi.” Tần Qua cười ngọt ngào “Vợ tôi
không
có ở đây,
không
có ai ôm tôi ngăn cản tôi, tôi làm như vậy để làm cái gì.”
“anh
…” Sắc mặt Thẩm Tây Minh nháy mắt trở nên khó coi.
“Tôi bị bệnh nhưng tôi
không
ngốc …” Tần Đại thiếu đến gần
nói
nhỏ
vào tai Thẩm Tây Minh “Nếu tôi muốn gϊếŧ chết
anh, tất nhiên
sẽ
có cách.”
Nghe lời uy hϊếp, hai mắt Thẩm Tây Minh mở lớn, tức giận đến mức toàn thân phát run.
“Đến công ty của
anh
rồi kìa.” Tần Đại thiếu đặc biệt hiểu lòng người, đứng qua
một
bên cho Tổng giám đốc Thẩm ra trước.
Tổng giám đốc Thẩm hít sâu
một
hơi,
đi
về phía trước mấy bước, khi cửa thang máy sắp đóng lại
thìbỗng nhiên quay lại chặn cửa thang máy “anh
hoàn toàn
không
xứng với Ngô Đồng.”
“Nhưng dù sao cũng là tôi cưới
cô
ấy.” Tần Đại thiếu đắc ý.
“anh
chính là giậu đổ bìm leo, có gì mà đắc ý.” Thẩm Tây Minh cười lạnh lùng “Nếu
không
phải do
không
tìm được tủy sống thích hợp, Ngô Đồng sao có thể gả cho
anh.”
“Tủy sống cái gì?” Tần Đại thiếu
không
hiểu câu
nói
cuối của Tổng giám đốc Thẩm.
“anh
không
biết?” Đầu tiên, Thẩm Tây Minh kinh ngạc, sau đó bỗng nhiên cười vui vẻ, buông tay
đangnắm cửa thang máy, khıêυ khí©h
nói
“anh
lên
đi, bác sĩ
đang
chờ
anh
đấy.”
Khi vẻ mặt đắc ý của Thẩm Tây Minh dần khuất sau cửa thang máy, Tần Qua đột nhiên cảm thấy cáu kỉnh, câu
nói
của
anh
ta rốt cuộc là có ý gì? Việc Ngô Đồng gả cho mình và việc tủy sống là có quan hệ gì, chẳng lẽ
không
phải là liên hôn thương mại bình thường hay sao?
“Tần Qua, Tần Qua?” Bác sĩ Lý Vân Cảnh phát
hiện
hôm nay Tần Đại thiếu cực kỳ
không
tập trung, cảm xúc cũng
không
ổn định, trạng thái vô cùng
không
tốt.
“Bác sĩ Lý?” Tần Qua lấy lại tinh thần.
“Trạng thái của cậu rất
không
tốt,
đã
xảy ra chuyện gì sao?”
hiện
trong đầu Tần Qua đều là hình ảnh của Ngô Đồng và câu
nói
kia của Thẩm Tây Minh, cuối cùng
không
kiềm chế được, Tần Qua
nói
“Xin lỗi chị, bác sĩ Lý, hôm nay tôi có việc, chúng ta hẹn lại ngày khác được
không?”
“Được.” Hôm nay trạng thái tinh thần của Tần Qua
không
thích hợp điều trị, bác sĩ Lý cũng
không
miễn cưỡng.
Tần Qua rời phòng điều trị tâm lý,
một
đường như bão cuốn đến tòa nhà Tần thị. Nhân viên tiếp tân
đãbiết Tần Qua nên
không
ngăn cản, Tần Qua nhanh chóng
đi
tới văn phòng của Tần Hoài.
Thư ký văn phòng đưa nước đến, cẩn thận
nói
“Dạ, giám đốc
đang
họp, chắc phải
một
giờ nữa mới xong.
“Tôi biết rồi.” Tần Qua vẫy vẫy tay, chờ thư ký ra ngoài,
một
mình ngồi
trên
ghế sô pha, suy nghĩ về cuộc hôn nhân của mình và Ngô Đồng còn điều gì mà mình
không
biết. Tần Qua suy nghĩ
thật
lâu, càng nghĩ
thì
càng cảm thấy bản thân mình
thật
không
ra gì. Khi mới bắt đầu quan hệ liên hôn, mình
khôngquan tâm đến suy nghĩ của Ngô Đồng
thì
thôi, mà còn
không
ngừng quấy rầy
cô
ấy,
không
ngừng trước mặt
cô
ây cường điệu là mình có bệnh, ép buộc Ngô Đồng trong thời gian nhanh nhất tiếp nhận mình và Phi Phi.
không
có hôn lễ,
không
có tiệc cưới,
không
có nhẫn, ngay cả
đi
đăng ký kết hôn cũng hẹn nhau đến Cục Dân chính.
Khi
đi
tuần trăng mật, mình còn dẫn
cô
ấy
đi
xem rắn làm
cô
ấy bật khóc.
Và đêm đầu tiên đó, mình làm
cô
ấy bị thương, rút cục lúc đó mình
đang
làm cái gì? Tần Đại thiếu tức giận đạp
một
cái lên bàn trà làm lý tách
trên
bàn rơi xuống đất vỡ loảng xoảng.
Khi Tần Hoài quay lại văn phòng chính là thấy cảnh tượng bừa bộn như vậy, cản lại thư ký
đang
định vào dọn dẹp, cẩn thận đóng cửa lại.
“anh
cả.” Tần Hoài đứng trước mặt
anh
trai mình
đang
nộ khí xung thiên.
Tần Qua lập tức ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tần Hoài
một
lúc lâu. Tần Hoài bị
anh
trai nhìn cũng hơi e sợ nhưng
không
tránh né.
“Nhà chúng ta … và họ Ngô liên hôn rốt cuộc là như thế nào?”
“Sao
anh
lại hỏi cái này?” Tần Hoài nghi hoặc.
“anh
muốn biết.”
Tần Hoài
không
biết vì sao
anh
trai lại hỏi đến việc này, suy đoán chắc là tối hôm qua bị Thẩm Tây Minh kí©h thí©ɧ, thực ra Tần Hoài cũng rất ngạc nhiên,
không
ngờ bạn trai cũ của chị dâu lại là Tổng giám đốc tập đoàn MK.
“Chính là tập đoàn Ngô thị bị thiếu hụt tài chính, cần bơm tiền. Em lấy liên hôn thương mại làm điều kiện để đầu tư cho Ngô thị năm trăm triệu.” Tần Hoài lời ít ý nhiều
nói.
“Chỉ vậy thôi?”
“Chỉ như vậy.” Tần Hoài gật đầu.
“Trước kia
anh
không
để ý,
không, chắc là
anh
hoàn toàn
không
quan tâm.” Tần Qua cười cười “Em và ba mẹ định giới thiệu cho
anh
là chị họ của Ngô Đồng nhưng
anh
lại vì Phi Phi mà lại chọn Ngô Đồng. Vậy vì điều gì mà Ngô Đồng lại đồng ý cuộc hôn nhân này?”
“Em chỉ đưa ra ý kiến thay đổi đối tượng liên hôn, còn việc có đồng ý hay
không
… là do Ngô thị quyết định.” Tần Hoài
đã
đoán được điều gì đó.
“Quan hệ giữa Ngô Đồng và chú của
cô
ấy cũng
không
thân thiết lắm phải
không?”
“…” Tần Hoài im lặng thừa nhận.
“Chú có biết vì sao Ngô Đồng lại đồng ý cuộc hôn nhân này
không?”
Nếu hôm qua Tần Qua hỏi chắc là Tần Hoài
sẽ
không
biết, nhưng buổi sáng nhìn thấy bản báo cáo đó, Tần Hoài phải suy xem có nên đưa cho
anh
trai coi hay
không.
Tần Hoài thở dài, đến bên tủ lấy túi hồ sơ buổi sáng trợ lý Lâm vừa đưa cho mình, đưa cho Tần Qua.
Tần Đại thiếu cầm túi hồ sơ, rút ra hai tờ giấy mỏng, cẩn thận đọc.
Đọc xong tờ thứ nhất,
anh
nhớ lại tối hôm qua, Ngô Đồng nằm trong ngực
anh,
nhẹ
giọng trấn an “Em và Thẩm Tây Minh
đã
không
gặp nhau bốn năm rồi
thì
sao có thể
nói
chuyện tình cảm.
anh
có thể
không
gặp em trong bốn năm
không?”
Tần Đại thiếu lập tức lắc đầu như trống bỏi.
“Cho nên, từ điểm đó
anh
có thể thấy em và
anh
ấy
đã
không
còn tình cảm gì với nhau.”
Tần Đại thiếu lập tức vui vẻ cười híp mắt.
“Hôm đó, em chỉ trùng hợp gặp
anh
ấy thôi, sau đó em
đi
uống ly cà phê với
anh
ấy.
không
biết
anh
ấy nghe được từ đâu em và
anh
là quan hệ kết hôn thương mại nên cho rằng em
không
hạnh phúc …”
“Có thể
anh
ấy cảm thấy có lỗi với em …”
“Sao
anh
ta lại có lỗi với em?” Tần Đại thiếu nhạy cảm bắt được từ mẫu chốt, thở phì phì hỏi,
hắn
ta lại dám làm việc có lỗi với vợ
anh?
“anh
còn muốn nghe hay
không
đây?” Ngô Đồng trợn mắt.
“Muốn nghe, muốn nghe.” Tần Đại thiếu ngoan ngoãn ôm vợ sát vào mình.
“Dù sao
anh
ấy cũng
đã
cho người tìm chú Hai em,
nói
có thể đầu tư vào Ngô thị để chú Hai hủy bỏ hợp tác với Tần thị, làm như vậy em
sẽ
không
còn bị ràng buộc bởi điều khoản trong hợp đồng lúc trước nữa.”
“anh
ta muốn em ly hôn với
anh?” Tần Đại thiếu lại tức giận.
“anh
đừng có ngắt lời em.” Ngô Đồng cảm thấy vô cùng buồn ngủ,
cô
chỉ muốn giải thích nhanh cho xong để
đi
ngủ, mà người đàn ông này có thể đừng có mình
nói
một
câu là chen vào
một
câu hay sao.
“Em
nói
đi
…” Cơn giận của Tần Đại thiếu lại biến mất.
“Em từ chối.” Ngô Đồng
nói
“Em
không
muốn nhận
sự
giúp đỡ của
anh
ấy. Với lại em cũng muốn sống với
anh
và Phi Phi. Dù cho nguyên nhân ban đầu chúng ta kết hôn là gì
đi
nữa hay là em bị ràng buộc bởi điều khoản của hợp đồng hay
không, chỉ cần em thích hai cha con
anh
thì
mọi chuyện
không
còn vấn đề gì nữa.”
…
Tần Qua để tài liệu xuống, tinh thần tỉnh táo lạ thường,
nói
“Chuyện em trai Ngô Đồng, chú biết khi nào?”
“Trước đó em chỉ biết chị dâu có người em trai bị bệnh phải nằm viện.” Buổi sáng lúc Tần Hoài nhìn thấy tập tài liệu này cũng giật mình “Còn chuyện chị dâu vì muốn cứu em trai mới đồng ý kết hôn thương mại
thì
em mới biết cách đây
không
lâu.”
“Là do chúng ta
không
quan tâm đến mà thôi.” Tần Qua lại tự giễu
một
lần nữa “thật
ra có rất nhiều manh mối, như là Ngô Đồng và em trai ở riêng, quan hệ của
cô
ấy và chú
cô
ấy
không
thân thiết
thì
vì cái gì mà
cô
ấy lại đồng ý kết hôn thương mại, lại như
anh
và
cô
ấy
đã
kết hôn
một
thời gian rồi mà
anhvẫn chưa được gặp em trai
cô
ấy …”
“anh
…”
“Trước đó,
anh
có
nói
với
cô
ấy,
anh
ngoại trừ bị bệnh
thì
chỉ có tiền, dù sao
cô
ấy cũng vì tiền mà gả cho
anh.” Tần Qua tự
nói
một
mình, sau đó hỏi “Tần Hoài,
thì
ra Ngô Đồng
không
phải là người thích tiền, như vậy …
thì
anh
có cái gì đáng để cho
cô
ấy thích
anh
đây?”
“anh
cả, chúng ta
không
nên nghĩ nhiều như vậy.”
“Chắc là lúc ấy
cô
ấy rất tuyệt vọng.” Tần Qua đau lòng
nói
“Tính mạng em trai nguy hiểm, để cứu em trai mà
cô
ấy phải nhân nhượng với chú Hai
cô
ấy để gả cho
một
người bị bệnh tâm thần như
anh.”
“một
bên là em trai,
một
bên là người chồng bị bệnh tâm thần.” Tần Qua đột nhiên cảm thấy rất buồn cười “Lúc đầu
anh
còn hỏi
cô
ấy, nếu
anh
là người bạo hành gia đình,
cô
ấy có muốn gả cho
anh
nữa hay
không
…”
“Có muốn gả cho
anh
nữa hay
không?”
“anh
cả!!!” Tần Hoài phát
hiện
cảm xúc của
anh
trai rất kém,
anh
sốt ruột khuyên nhủ “anh,
anh
khôngphải bị bệnh tâm thần,
anh
rất ưu tú, rất tốt,
anh
đối xử với chị dâu cũng rất tốt, chị dâu cũng rất thích
anh,
anh
chị
không
phải
đang
sống rất hạnh phúc hay sao?”
“anh
thì
sống rất hạnh phúc …” Tần Qua hỏi ngược lại “Nhưng còn Ngô Đồng? Còn vợ
anh
thì
sao?”
“anh
…” Tần Hoài đột nhiên cũng
không
biết
nói
gì.
“Đơn thỏa thuận ly hôn vẫn còn chứ?” Tần Qua đột nhiên hỏi.
“anh,
anh
đừng xúc động.”
“Đưa ra cho
anh.” Tần Qua đưa tay ra.
Cuối cùng Tần Hoài vẫn lấy đơn thỏa thuận ly hôn cho Tần Qua, nhìn bóng lưng
anh
trai rời
đi, lòng
anhtràn đầy bất an.
Tần Qua cầm đơn thỏa thuận ly hôn ngồi trong xe hơi
một
lúc lâu,
anh
chỉ nghĩ cầm
thì
cầm thôi, nhưng nghĩ đến việc
anh
đưa đơn thỏa thuận ly hôn này cho Ngô Đồng, sau đó
cô
sẽ
bỏ
anh
đi, hai mắt Tần Qua lập tức đỏ vằn lên.
“Đáng chết, đáng chết!” Hai tay Tần Qua đập mạnh liên tiếp lên tay lái, sau đó khởi động xe chạy về hướng ngoại thành.
Tần Qua
đi
vào câu lạc bộ quyền
anh,
đi
thẳng đến sân đấu tập, thấy
trên
lôi đài
đang
có hai người
đang
đấu,
anh
dứt khoát cởϊ áσ khoác, chui lên đài, tách hai người ra.
“Tần thiếu.”
“Tần thiếu,
đã
lâu
không
gặp.”
Hai người này đều là khách quen của câu lạc bộ nên đều quen biết với Tần Đại thiếu – người đến câu lạc bộ còn chăm chỉ hơn bọn họ, tuy rằng từ lúc
anh
kết hôn đến giờ
thì
ít hơn hẳn, cho nên hôm nay thấy Tần Qua
thì
đều ngạc nhiên.
“Hai người các cậu cùng đến
đi.” Lúc này Tần Qua chỉ muốn tìm người đánh
một
trận
thật
thoải mái.
Ông chủ câu lạc bộ - Đao Tử -
đã
vô cùng quen thuộc với cảm xúc của Tần Qua, vì thế đồng cảm sâu sắc với hai người
trên
lôi đài, đồng thời vì họ mà chuẩn bị sẵn
một
hộp thuốc cứu thương.
Bảy giờ rưỡi tối.
Ngô Đồng về đến nhà muộn hơn bình thường nửa tiếng, thấy trong nhà tối đen
thì
cảm thấy hơi ngạc nhiên, Tần Qua
không
có ở nhà sao?
Mở đèn phòng khách và phòng ngủ,
không
thấy Tần Qua đâu, Ngô Đồng bấm điện thoại. Điện thoại chờ
một
lúc lâu mới có người bắt máy, giọng
nói
của người đàn ông vô cùng mỏi mệt “A lô?”
“anh
đi
đón Phi Phi hả? Khi nào
anh
về đến nhà?”
“anh
không
đi
đón Phi Phi.”
“Vậy …
anh
đang
làm gì đó?” Ngô Đồng kinh ngạc.
“Vợ à …” Tần Đại thiếu –
trên
người có mấy vết bầm, mồ hôi đầm đìa – mệt mỏi nằm
trên
sàn đấu “Vợ à,
anh
thích em.”
“Em biết rồi,
anh
nhanh về nhà nhé.”
âm
thanh giọng
nói
nhu hòa của Ngô Đồng từ bên đầu bên kia truyền đến “Trong nhà có
một
mình em, em hơi sợ.”
Tác giả có lời muốn
nói:
Tần Qua: Đưa hay
không
đưa cho
cô
ấy đây? Đó là
một
vấn đề.
Thẩm Tây Minh: Còn cất giấu làm cái gì? Tốt nhất là
anh
tự đưa ra
đi.
Tần Đại thiếu liếc mắt nhìn
một
cái, tặng cho Thẩm Tây Minh
một
quyền.