Chương 3

Mà lần đầu tiên người mới mua hàng sẽ được giảm giá 12% anh không chút do dự lựa chọn gói quà Bảo Tâm hoàn: 30 viên có giá 88 thời không tệ. Nếu tính theo giá tiền tệ hiện đại, một viên Bảo Tâm hoàn này có giá là một vạn tệ.

Mỗi ngày phải bỏ ra một vạn để bảo toàn sinh mạng, chắc chắn người thường sẽ cảm thấy cực kỳ đắt, nhưng nghĩ đến việc sau khi ăn nó rồi, những người bệnh nặng cũng có thể tung tăng nhảy nhót giống như người bình thường thì lại cảm thấy không còn đắt đến thế nữa.

Còn lại 12 thời không tệ, anh đổi thành 12 đồng vàng, mua hai bộ quần áo, túi nước, bánh mì đen và túi hành lý đang đeo sau lưng tại cảng Thủ Vọng, nhìn khá là nghèo túng.

Cũng may nhiệm vụ chỉ yêu cầu Cảnh Dịch Phong mở cửa hàng, có thể tự do lựa chọn giữa mua hoặc là thuê… Có lẽ các ký chủ khác sẽ có vừa đủ tiền để mua một gian cửa hàng, tình huống của anh lại đặc biệt hơn, phải thuê, nhưng Cảnh Dịch Phong vẫn rất lạc quan.

Còn về phần tại sao anh lại chọn món mỹ thực đầu tiên là trứng luộc nước trà, thật ra hệ thống đã cho anh ba lựa chọn gồm: trứng luộc nước trà, mì lạnh và đậu hủ thối.

Những người lần đầu tiên tiếp xúc với đậu hũ thối sẽ rất khó để tiếp thu, anh mới mở cửa hàng nên đã gạch bỏ món này đầu tiên, đợi sau này lượng khách ổn định thì có thể nếm thử.

Mì lạnh chua cay ngon miệng lại mang theo vị ngọt thanh thanh, thật ra rất hợp với mùa hè. Nhưng mà trước khi Cảnh Dịch Phong tới không biết ở đây đang là mùa nào, thậm chí anh còn không biết mình sẽ bị đưa đến vị diện nào nữa, để cho chắc thì anh đã chọn trứng luộc nước trà.

Trứng luộc nước trà có mùi hương nồng nàn, dù anh xui xẻo tìm trúng một cửa hàng mặt tiền có vị trí cực kỳ kém thì hương thơm của món ăn vẫn đủ để kéo khách hàng đến quán.

Hơn nữa hệ thống có cung cấp nguyên liệu thô, anh có thể tự mua thêm nguyên liệu nấu ăn như là đậu phụ sốt khô, lát ngó sen, sợi đậu phụ khô, cánh gà, chân gà, móng heo… Có rất nhiều lựa chọn.

Hơn nữa nước muối nhạt cũng không sao, anh có thể tự điều chế, đừng quên anh là blogger mỹ thực.

Sau khi tính toán những việc phải làm tiếp theo ở trong lòng xong, Cảnh Dịch Phong nghỉ ngơi đủ rồi, đứng dậy chuẩn bị tiếp tục lên đường.

Đừng chỉ nhìn vào khung cảnh thuần thiên nhiên với những cây khổng lồ cao chót vót, cành lá tốt tươi, một mảnh xanh um tươi tốt, cỏ mọc én bay ở thế giới này, thật ra con đường vận chuyển hàng hóa đều là bùn đất, bánh xe mang theo cát bụi, da lông tanh hôi của ma thú và phân với nướ© ŧıểυ của ngựa chiến, thậm chí lính đánh thuê đi ngang qua không biết mấy tháng mới tắm một lần… Cảnh Dịch Phong mới đến, quả thật vẫn chưa thể thích nghi được.

Nhưng anh cũng coi như may mắn, nhìn con đường đất đỏ bị nắng phơi đến rắn cốc còn mang theo vết bánh xe gập ghềnh này, nếu gặp phải ngày mưa, đống bùn dưới chân cũng đủ cho anh cố quá thành quá cố rồi.

Cảnh Dịch Phong vác hành trang lên, đám lính đánh thuê đi ngang qua tò mò lén liếc nhìn anh, mất hơn một tiếng anh mới đến được đích đến của chuyến đi này —— Theodore.

Đập vào mắt là một bức tường đá thô ráp và tráng lệ, rất nhiều nơi đã bị phong hoá lỗ chỗ, từ khe tường mọc ra rất nhiều cỏ dại không biết tên, cái chết cùng tồn tại song song với sự sống.

Đường vào trấn nhỏ được trải bằng những phiến đá lộn xộn, có lẽ lý do chúng nó lộn xộn không phải là vì lúc đắp đường đã lộn xộn mà là vì đã bị bánh xe đi qua đi lại đè lên.