Chương 4: Thăm mộ

Cha anh nói rằng tốt nhất là nên vứt bỏ mọi ràng buộc với quá khứ của họ. Ông ấy như quên mất Lục Thời và yêu cầu Lục Cẩn không được nhắc cái tên đó trước mặt ông, anh đã cố kìm nén những cảm xúc khó chịu lại, dần quen với sự vắng mặt của em trai. Bao năm qua hai cha con họ không bao giờ được đặt chân lên đất Ý nữa chứ đừng nói đến việc về nơi an nghỉ của Lục Thời, tưởng chừng như cả cuộc đời, nhưng anh vẫn kiên nhẫn chờ đợi.

Cha anh mất cách đây hai tuần. Anh không thể nói rằng anh đau buồn chút nào. Tạ Thời (Lục Cẩn) cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận được tin ông ấy bị một đối thủ bắn chết trên đường phố. Mặc dù vậy, Tạ Thời phải trả thù cho ông ta để thể hiện sức mạnh, anh đã gϊếŧ kẻ đã gϊếŧ Lục Thừa Quang, làm mọi chuyện một cách gọn gẽ, nắm quyền lực một cách dễ dàng.

Người đàn ông kìm kẹp cuộc đời anh đã ra đi, điều đó có nghĩa là cuối cùng anh cũng có thể hoàn thành mục đích duy nhất của mình trên thế giới này, tiêu diệt những kẻ đã xé nát em trai anh.

Là người thừa kế duy nhất của đế chế Tạ gia, Tạ Thời đã trở thành một người độc thân đủ tư cách và là thủ lĩnh độc thân trẻ nhất của bất kỳ tổ chức nào ở hai bên địa lục. Dĩ nhiên, có những kẻ coi tuổi của anh là một điểm yếu, điều đó thật ngu ngốc.

Hứa Tân Lập, kẻ đứng đầu ghiết chết m trai anh vô tình mời anh đến một bữa tiệc để gặp cô con gái chưa lập gia đình của họ, Hứa Chỉ Y. Một cơ hội hoàn hảo để anh trả thù và tàn phá những tên khốn đã đối xử với Lục Thời tàn nhẫn.

“Anh sẽ trả thù cho em, Lục Thời. Nếu đó là điều cuối cùng anh làm.” Anh đặt bông hồng trắng duy nhất trên ngôi mộ không được ghi tên, biết rằng Lục Thời xứng đáng nhận được nhiều hơn thế. “Em xứng đáng được đối xử với sự tôn trọng hơn.”

Cha anh đã khiến một quan niệm ăn sâu vào anh rằng đàn ông trong gia đình không được khóc, anh thực sự không thể khóc. Không có vấn đề bao nhiêu một cái gì đó đau đớn, không có nước mắt rơi. Con quái vật đã tạo ra một con thú trong hình ảnh của ông ta, chỉ có anh sẽ xé nát gia đình đã xé nát anh. Mắt đền mắt.

“Anh ở đây để tìm cách trả thù những người đã làm điều này với em.” Anh đặt tay xuống đất, ước gì cậu ấy có thể nói lại với anh. Cơn đau làm bỏng phổi và khiến anh khó thở. Những giọt nước mắt sẽ không rơi.

Anh đứng dậy và quay đi, cảm thấy nỗi đau mất mát của anh ấy như thể nó chỉ mới xảy ra ngày hôm qua. Mỗi bước đi của anh đều đau đớn, nhưng anh biết mình cần phải bắt tay vào việc. Anh có một gia đình phải hủy hoại, theo cách mà họ đã hủy hoại Lục gia. Lục Cẩn đổi tên thành Tạ Thời, anh sẽ dùng cái tên này trả thù.

Anh sẽ không nghỉ ngơi cho đến khi gây ra sự tàn phá hoàn toàn cho mọi thành viên của Hứa gia. Cách họ buộc anh phải tàn phá.