Chương 3: Tạ Thời

Hiện nay…

Lục Cẩn hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh tinh thần khi đứng ở ngoại ô Công viên Dumbarton Oaks, nơi anh đã không đặt chân đến trong nhiều năm.

Không khí mùa thu se lạnh bao bọc anh trong vòng tay lạnh giá của nó, khiến anh rùng mình khi kéo áo khoác chặt hơn quanh người. Hồng Kông đã là nhà của anh kể từ cái đêm đã thay đổi cuộc đời anh mãi mãi mười lăm năm trước.

Có thể không có dấu vết trên mộ của đứa em trai, nhưng anh biết chính xác nó ở đâu, dưới chân cây sồi khổng lồ cổ thụ ở trung tâm. Gần như có cảm giác như ngôi mộ của Lục Thời kéo đến gần anh khi anh băng qua những tán cây như thể anh đã ở đây ngày hôm qua, dễ dàng tìm đến ngôi mộ không được ghi tên.

Ngay khi anh đến chỗ đó, anh dừng lại trước ngôi mộ và nuốt mật đang dâng lên trong cổ họng. Một cảm giác đau buồn sâu sắc siết chặt l*иg ngực anh nhưng anh không thể để dù chỉ một giọt nước mắt để rơi. Là lỗi của cha mà anh không khóc được nữa.

Anh quỳ xuống trước vị trí và đặt cả hai tay xuống đất nơi anh biết hài cốt của Lục Thời ở bên dưới. Rốt cuộc, anh đã đào cái hố này. Hoa dại bao phủ mặt đất phía trên ngôi mộ của em ấy, nhưng em ấy xứng đáng có một hòn đá để đánh dấu vị trí. Em ấy xứng đáng được nhiều hơn những gì mà người cha quái vật của hai anh em đã dành cho họ.

“Lục Thời, xin lỗi vì đã lâu như vậy anh mới đến thăm.” Anh nhìn lên bầu trời quang đãng, tự hỏi làm thế nào để tìm được từ ngữ nào có thể diễn tả nỗi đau mà anh cảm thấy trước sự mất mát này.

Trong mười lăm năm kể từ khi cha anh lôi anh ra khỏi nhà và buộc họ phải bắt đầu lại từ đầu, Lục Cẩn đã tránh đối mặt với nỗi đau đã để lại một hố sâu trong anh. Chủ yếu là vì đó là điều mà Lục Thừa Quang kỳ vọng ở anh, điều này đã biến hố sâu đau buồn đen tối thành cơn thịnh nộ và sự tức giận dồn nén có nguy cơ xé toạc anh bất cứ lúc nào.

Cái đêm Lục Thời chết, anh đã mất đi một nửa con người mình. Cha anh hành động như thể không có chuyện gì xảy ra, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi cái chết của một trong những đứa con của ông. Đối với ông ấy, hai người họ chẳng hơn gì những người thừa kế của một đế chế và ông ấy chỉ cần một trong số họ.

Trên thực tế, Lục Cẩn muốn trào phúng rằng ông ấy nên cảm thấy nhẹ nhõm vì khó khăn trong việc chọn người kế vị không còn là vấn đề nữa. Lục Thừa Quang đã dành mọi khoảnh khắc tỉnh táo để xây dựng lại những gì ông đã mất ở đây tại Ý, ông ấy đã thành công dưới cái tên mới của họ, Tạ gia.

Anh bây giờ đổi tên thành Tạ Thời, anh sẽ nhớ mãi cái tên của em trai mình.