Chương 2: Thù hận

Hứa gia đã cố gắng chiếm lấy địa phận ở Ý của Lục Thừa Quang được một thời gian. Tuy nhiên, ông ta không coi trọng lời đe dọa của họ.

Bằng cách nào đó, Hứa Tân Lập có nhiều chính trị gia và cảnh sát trong tay hơn Lục Thừa Quang, và ông ấy đã thành công trong việc đưa ra cáo buộc Lục Thừa Quang gϊếŧ người, cảnh sát đang truy lùng ông ấy trong thành phố khi hai cha con nói chuyện.

Lục Cẩn không có lựa chọn nào khác ngoài việc chạy trốn khỏi ngôi nhà duy nhất mà anh biết, để lại Lục Thời ở đây trong một ngôi mộ không được ghi tên. Cảm giác buồn nôn cuộn trong ruột khiến anh cảm thấy muốn nôn, nhưng anh đã nôn quá nhiều lần đến nỗi không còn gì trong bụng.

Lục Cẩn nhìn lại chiếc túi đựng thi thể màu đen, một nỗi đau sâu sắc lan khắp từng tấc da thịt của anh khi nghĩ đến việc phải bỏ máu thịt của mình ở đây, cả hai người chưa bao giờ xa nhau trong suốt mười bốn năm cuộc đời.

“Tại sao chúng ta phải rời khỏi các tiểu bang?” Anh hỏi, cố gắng liên kết các giữ liệu lại với nhau để tìm hiểu sâu hơn.

Mắt ông ta nheo lại. “Đây là một bài học khó mà con phải học. Khi có sự cố xảy ra trong công việc của chúng ta, con phải sẵn sàng từ bỏ mọi thứ và bắt đầu lại từ đầu.”

Thật khó tin ông ấy có thể lạnh lùng như vậy trong một tình huống như thế này. Siết chặt hàm, anh không thể không ước rằng cha anh là người đã chết ngay bây giờ. Em trai anh không xứng đáng với điều này chỉ vì người cha quá ham muốn quyền lực.

“Còn James thì sao?” Anh hỏi.

Lục Thừa Quang nheo mắt. “Còn James thì sao?”

“Cậu ấy giống như một đứa con trai của cha. Cha định bỏ mặc cậu ấy sao?”

Ông ta xua tay từ chối. “Rất có thể cậu ta đã chết cùng với phần lớn những người khác của ta rồi.”

Lục Cẩn cảm thấy cha anh căn bản không có tim phổi, Hứa gia không chỉ giết Lục Thời, họ đã chiếm được ghế của Lục Thừa Quang, lôi kéo được một số tay chân của ông trùm Mafia này.

Nếu ông ta có nhiều quyền kiểm soát hơn và thông minh hơn, ông ta đã có thể thấy điều đó xảy ra. Kế hoạch của họ được dàn dựng cẩn thận và âm mưu phản bội sâu xa, nhưng cha anh đã mất lòng tin mọi người xung quanh, quá mù quáng bởi lòng tham và cảm giác vượt trội.

Cuối cùng Lục Cẩn cũng chụp được. “Cha là lý do khiến em trai chết, vì vậy cha nên nhúng tay vào,” cơn thịnh nộ của anh bùng phát.

Đôi mắt lạnh lùng - nhưng đầy giận dữ - của Lục Thừa Quang nhìn thẳng vào mắt con trai mình, lảo đảo tiến về phía trước. "Mày đã nói gì với tao?" ông gầm gừ với giọng đe dọa.

Tim Lục Cẩn đập thình thịch trong l*иg ngực, nỗi kinh hoàng khiến anh chết lặng tại chỗ khi anh chờ đợi hình phạt tàn khốc của người cha. Ông ta tát vào mặt anh, anh nuốt xuống cơn đau, nó chẳng là gì so với sự đau đớn đang xé nát trái tim khi mất Lục Thời

Những ngón tay anh nắm chặt chiếc xẻng trong tay, khao khát được dùng nó để chống lại kẻ vũ phu này. Nhưng nỗi sợ hãi ghìm anh xuống khiến anh bất động. Anh vẫn không thể chiến đấu với ông và điều đó thật thảm hại.

“Tiếp tục đào đi,” Ông ta quát, nhìn anh chằm chằm như thể đang thách thức anh chiến đấu với anh ta.

Nhưng như thường lệ, sự run sợ chiến thắng lòng dũng cảm, Lục Cẩn miễn cưỡng tuân theo, đẩy xẻng xuống đất.

Cơ thể anh đau nhức với mỗi cú đẩy, nhưng nó giúp át đi phần nào nỗi đau mất mát tột cùng mà anh không bao giờ tưởng tượng được khi run lên. Nó làm anh xao nhãng khỏi sự tàn phá đe dọa xé xác anh thành từng mảnh, vì thế giới này khó mà đáng sống nếu Lục Thời không còn ở trong đó nữa.