Chương 4

Mộ Băng nhìn những bậc thang không có điểm dừng trước mắt, nội tâm cô như muốn sụp đổ!

"Đưa tay cho anh." Một âm thanh vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên.

Mộ Băng nhìn lên, hóa ra là Kỷ Mạch, bình thường hắn đã cao một mét tám năm, nhưng vì đứng trên bậc thang lúc này trông hắn cao hơn cô rất nhiều. Giọng nói lạnh lùng vang lên, hắn đưa bàn tay to lớn của mình trước mặt cô. Sự lạnh lùng nhưng mà bên trong nó có pha lẫn chút nhẹ nhàng săn sóc, đây là một mặt khác bên cạnh sự lạnh lùng của Kỷ Mạch.

"Cám ơn." Cô đưa tay đặt lên lòng bàn tay hắn, bàn tay to vô cùng ấm nóng. Cô liếc nhìn những bậc thang phía sau, cô đã thực sự đi một quãng đường dài, thật lâu, lúc này cô đã kiệt sức.

Khuôn mặt trắng nhỏ bé của cô giờ đây đã trở nên ửng hồng trông thật mê người, một vài sợi tóc lòa xòa ở hai bên má, làn gió nhẹ thổi qua càng làm thêm hấp dẫn hơn. Đi được vài bước, Mộ Băng rút tay ra khỏi bàn tay Kỷ Mạch dừng lại tại chỗ để nghỉ ngơi, có thể thấy được cô thực sự đang rất mệt.

"Xem ra em nên rèn luyện thêm." Kỷ Mạch đột ngột nói: "Nhưng hiện tại đây là một cơ hội." Hắn bình tĩnh nói.

"Chờ tôi hai phút, tôi có thể làm được." Mộ Băng thuận tay quạt gió, còn chưa chờ cô kịp làm động tác tiếp theo Kỷ Mạch trực tiếp đem Mộ Băng bế lên, khiến cho người cầm máy quay kinh ngạc đến mức miệng sắp rơi xuống đất.

"Này?" Mộ Băng không kịp phản ứng, giãy dụa trong ngực hắn, có chút choáng váng.

Đây là một chương trình đó! Mọi người sẽ thấy được nó! . . . . . .

Ừm!

Phải!

Đây là một chương trình, hắn là cố ý cho người khác thấy! Để cho thấy hắn ấm áp như thế nào phải không?

Đây là một cơ hội. . . . . .

Mộ Băng có một chút khinh thường, và có một sự hiểu biết mới về người bên cạnh, lạnh lùng + săn sóc + mưu mô. . . . . .

Hai người Mộ Băng và Kỷ Mạch vừa lên đến đỉnh núi, nơi này là một ngôi đền, đền Nguyệt Lão.

Tổ chương trình sắp xếp hai người vào cầu nguyện, và treo dải lụa đỏ có điều ước lên chiếc cây cao chót vót, những dải lụa đỏ được treo dày đặc, tung bay trước gió.

Mộ Băng cùng Kỷ Mạch tách ra đứng ở hai bên cây, cùng lúc ném lụa đỏ lên cây.

Khi Kỳ Mạch bị dải lụa đỏ từ trên trời rơi xuống, hắn có chút bất ngờ.

Thực sự trong lòng Mộ Băng có chút cự tuyệt!

Khi Kỳ Mạch đi bước đến trước mặt Mộ Băng, Mộ Băng có chút xấu hổ thật sự muốn tìm nơi nào đó chui vào, Kỷ Mạch giơ lên dải lụa đỏ trong tay: "Cái này là anh ném cho em làm sao em có thể từ chối nó? Lí do là gì?."

Tại sao Mộ Băng lại nghĩ đến tú cầu khi Kỷ Mạch dùng chữ “ném”, hả? !

"Cái kia. . . . . ."

"Không phải còn có nhiệm vụ phải làm hay sao? Đi thôi." Kỷ Mạch xoay người, bàn tay to trắng của hắn được cuốn dải lụa đỏ càng làm thêm phần nổi bật.

Nhiệm vụ? ! Vậy. . . . . . dải lụa đỏ của tôi, điều ước của tôi phải làm sao bây giờ? !

Mộ Băng sửng người tại chỗ.

Sau đó cô liền đuổi theo sau Kỷ Mạch.

Lúc này tổ chương trình đưa hai người đến nơi mà mười người gặp nhau, và phỏng vấn đánh giá từng cặp về nhau.

Nơi tụ họp là một bãi biển, đây là nơi mà cặp đôi hẹn hò thường đến, mà lúc này đây cũng là lần đầu Mộ Băng gặp Đường Uyển.

Cũng giống như trên các tờ báo và tạp trí, gương mặt nhỏ, cằm nhọn, đôi mắt to, theo tầm mắt của nàng Mộ Băng thấy người nàng hướng đến là Kỷ Mạch.

Cô nhìn đi chỗ khác, Phương Tử Đào nở nụ cười tỏa nắng với cô.

Mộ Băng cảm thấy cuốn hút khi cùng với Phương Tử Đào ở cùng một chỗ, Phương Tử Đào rất hay cười, biết săn sóc lại ôn nhu, kiểu con trai có tính cách như vậy là người mà con gái không cưỡng lại được đúng không?

Tổ tiết mục lại đưa ra nhiệm vụ, mười người chia làm hai đội, chơi bóng chuyền bãi biển.

Tất cả các cô gái đều mặc bikini, các chàng trai mặc quần bơi. Khi Mộ Băng xuất hiện lại với mọi người một lần nữa, thì người quay phim lại bỏ chạy với chiếc mũi của anh ta.

Với bộ ngực của cô khi mặc Bikini lộ ra làn da trắng như tuyết, làm cho nam nhân ở đây không thể rời mắt khỏi cô.

Mộ Băng, Đường Uyển và Phương Tử Đào được phân cùng đội với nhau, Kỷ Mạch bị phân tới đội khác.

Kỷ Mạch phát bóng, sau khi hai đội thi đấu hai hiệp, Đường Uyển nhìn quả bóng bay đến, duỗi chân phải về phía Mộ Băng.

Mộ Băng bất ngờ bị vấp ngã, Đường Uyển phía sau thuận lợi đánh được bóng, so với Mộ Băng đang chật vật, Đường Uyển có vẻ vui sướиɠ khi có người gặp họa.

Mộ Băng liếc mắt nhìn Đường Uyển thấy trong đôi mắt nàng tràn ngập sự khinh bỉ, đột nhiên hiểu được thì ra nàng là ghen tị? Quả nhiên là nữ nhân? Ghen tị với người đẹp hơn mình, ghen tị với người có bộ ngực lớn hơn mình, ghen tị với người mảnh mai hơn mình, trong thế giới của phụ nữ cái gì cũng có thể xảy ra. . . . . .

Bị Đường Uyển nhận được bóng, đội đối phương không có được điểm, hiện tại điểm số là 1-0.

Tổ chương trình quy định cứ ba ván thắng hai ván, vì vậy chỉ cần thắng một ván nữa, bọn họ liền có thể thắng.

Mặc dù không có gì phần thưởng nào đặc biệt, nhưng là dù sao cũng là tới tham gia chương trình, thắng cũng coi như là một loại vinh dự đi.

Trận thứ hai Kỷ Mạch có pha đập bóng tốt thuận lợi nâng tỉ số lên 1-1.

Vì vậy trận thứ ba trở thành trận quyết định.

Hai đội có một khởi đầu khá thuận lợi, nhưng đến phút cuối cùng, Kỷ Mạch có một pha bóng ra ngoài, khiến cho đội đối phương lấy được điểm.

Trò chơi đã đến lúc kết thúc.

Mộ Băng đi vào phòng thay quần áo thay đổi một bộ quần áo bình thường, cô mặc một chiếc quần bò ống suông màu đen bên dưới chiếc áo len cổ lọ cũng màu đen, một bên bả vai lộ ra một chiếc đai an toàn màu đen lại làm cho người ta cảm thấy được vô cùng gợi cảm hấp dẫn. Lúc này cô tẩy trang hoàn toàn, lộ ra làn da trắng không tỳ vết, đôi môi hồng khiến cho người ta nhịn không được muốn hôn một cái.

"Mạch, em nói gì sai hay làm cái gì sai ở đâu? Anh đừng không để ý đến em được không?" Mộ Băng đang định qua một phòng thay đồ, thì nghe thấy âm thanh phát ra bên trong của Đường Uyển.