Chương 3

Dưới ánh trăng sặc sỡ, bóng cây lắc lư.

Đêm nay, yên tĩnh đến đáng sợ.

Bên trong căn biệt thự to lớn, tối đen một mảnh.

Kỷ Mạch một mình ngồi trên ghế sô pha, với một điếu xì gà trên tay, những chuyện quá khứ dần hiện lên trong đầu hắn, với một khuôn mặt lạnh lùng làm cho người khác chỉ cần nhìn qua một cái liền đủ để sợ tới mức sau lưng toát mồ hôi lạnh, hắn thuộc về bóng đêm, lạnh lẽo và cô độc.

Nhìn ánh đèn nhấp nhoáng trên bàn, khóe môi hắn cong lên một nụ cười, nhưng với vẻ mặt không chút biểu cảm càng làm tăng thêm sự đáng sợ, "Kỷ Mạch, ngươi cho là ngươi có thể trả thù ta như thế này sao?"

"Ồ? Tôi đã làm cái gì vậy?" Đôi môi của Kỷ Mạch lạnh lùng nhếch lên cười lạnh.

"Đường Uyển vẫn là vị hôn thê của ta! Ngươi đừng nghĩ ngươi làm như vậy là có thể làm cho người mẹ đã mất của ngươi sống lại, nhà ta cũng vĩnh viễn sẽ không thừa nhận ngươi, Quý Ngạo ta họ Quý, mà ngươi là Kỷ Mạch, họ Kỷ!" Quả nhiên người cũng như tên, Quý Ngạo chính là như vậy, cuồng vọng, tự đại, tự cho là không có việc gì mà lão không làm được.

Khi nghe lời nói của Quý Ngạo điếu xì gà trong tay Kỷ Mạch, bị hắn tàn bạo bóp nát, dường như không cảm nhận được sự đau rát nào, đôi môi mỏng của hắn mở ra khép lại, giọng điệu cứng rắn lạnh lùng vang lên: "Đây mới là sự khởi đầu thôi, Quý Ngạo! Không có một thứ gì mà Kỷ Mạch ta không chiếm được!" Thật ra Kỷ Mạch cũng không có ý định lợi dụng Đường Uyển, tin tức kia là do Đường Uyển tự mình tung ra, mục đích của nàng là vì cái gì, Kỷ Mạch rất rõ ràng.

"Ta chờ coi." Không để cho Kỷ Mạch có cơ hội, đầu bên kia vang lên một tiếng bíp.

Kỷ Mạch nhìn những cuộc gọi nhỡ trên màn hình di động, vừa rồi khi hắn cùng Quý Ngạo nói chuyện thì thấy cuộc gọi không ngừng này.

Quả nhiên, vài giây sau, chuông điện thoại lại vang lên.

"Kỷ Mạch, anh vừa gọi điện với ai vậy?" Đường Uyển cảm thấy giọng điệu của mình dường như có chút quá kích động và khẩn trương, nhẹ nhàng nói: "Em vừa mới gọi điện cho anh nhưng không thấy trả lời, em còn nghĩ đến. . . . . ."

"Nghĩ đến cái gì?" Hắn xoa nhẹ huyệt thái dương, nhàn nhạt nói.

"Em còn không phải sợ anh có người bên ngoài." Nàng nhẹ nhàng nói, sau đó đảo mắt, "Chuyện của chúng ta hiện tại đang bị mọi người đồn lên rồi, ngay cả ba mẹ em đều biết . . . . . ."

Nàng nói một cách nhẹ nhàng, nhưng Kỷ Mạch có thể nghe ra được, nàng cần hắn có trách nhiệm.

Ở đầu bên kia nàng vẫn đang chờ câu trả lời mà nàng mong muốn, nhưng đáp lại chỉ là một sự im lặng, "Em. . . . . ."

"Tôi không có hứng thú đối với cô." Nói xong Kỷ Mạch liền dứt khoát ngắt điện thoại.

Đường Uyển không ngờ được kết quả lại như vậy, trái tim như bị vỡ vụn ra, nàng bối rối vội vàng gọi lại cho Kỷ Mạch, nhưng bên kia vẫn không có người nghe, sau đó nàng tắt máy.

A ~!

Nước mắt trong hốc mắt Đường Uyển mắt vừa muốn chảy xuống thì Quý Ngạo gọi tới, tay Đường Uyển run lên, vội vàng bắt máy.

"Cô còn biết trả lời điện thoại của tôi hả?" Quý Ngạo mở miệng chất vấn, lúc trước khi nàng trả lời cuộc gọi này, Quý Ngạo đã gọi ba mươi cuộc không ngừng!

"Em. . . . . ." Đường Uyển sửa sang tâm trạng của mình, "Ngạo, em nhớ anh."

"Nhớ? Hôm nay trời sập sao?" Quý Ngạo trào phúng nói, "Như thế nào? Kỷ Mạch vứt bỏ cô, cô liền nghĩ tới ta?"

"Không phải như anh nghĩ đâu, em cùng Mạch. . . . . . Cái gì cũng chưa. . . . . ."

"Mạch? Gọi cũng thật là thân mật? Còn không có cái gì sao? Tấm ảnh kia ta đều đã thấy rõ, ngươi đúng là một con điếm không biết xấu hổ."

"Anh!" Đường Uyển tức giận bật khóc, không nói nên lời.

"Chỉ là đôi giày rách mà Kỷ Mạch vứt bỏ, Quý Ngạo ta không hiếm của lạ, ngươi cứ chờ hủy hôn đi!" Quý Ngạo hờ hững nói.

"Ngạo, không cần, em. . . . . ." Đường Uyển lúc này trong đầu rối bời.

Quý Ngạo không muốn nghe những lời vô nghĩa của nàng, trực tiếp cúp máy, có thể thấy được lão đối với vị hôn thê này là không có một chút nào tình cảm.

Đường Uyển ngẩn người nhìn chằm chằm tên Kỷ Mạch trong điện thoại.

Nam nhân này, nàng nhất định phải có được!

. . . . . .

Cảnh quay của “Tuyệt luyến” bị đẩy sang buổi chiều, bởi vì hôm nay Mộ Băng phải quay một chương trình tạp kỹ “Ái Tựu Tại Nhất Khởi”, một chương trình tạp kỹ nổi tiếng về “tình nhân”.

Tất cả những người tham gia là những người nổi tiếng, tổng cộng có mười người năm nam, năm nữ, trong số mười người tại đây sẽ có hai người tự do hợp thành một đôi. Tất nhiên trong quá trình sẽ có sự cạnh tranh, đây là một điểm nổi bật của chương trình tạp kỹ này, ngoài ra trong mười người này sẽ sinh ra một đôi trở thành tình nhân màn ảnh, sau đó "Kết hôn" , cùng với đó là cuộc sống "Hôn nhân" sau khi hai người "Kết hôn". . . . . .

Trước khi chương trình phát sóng Mộ Băng đã biết được tất cả danh sách những người tham gia, bao gồm cả Kỷ Mạch và Đường Uyển hai người đang hot gần đây.

Điều mà Mộ Băng không nghĩ tới chính là, Kỷ Mạch thế mà lại tham gia chương trình này, không chỉ có cô, ngay cả tổ tiết mục biết được Kỷ Mạch muốn tham gia chương trình này cũng đều bị khϊếp sợ!

Thật ra nói đến Kỷ Mạch, hắn là người có nhan, có tài năng, mấy năm nay lại nổi như cồn, không có một bộ phim truyền hình nào do hắn đóng là không nổi tiếng, Mộ Băng lần này khi nhận vai đóng “Tuyệt Luyến” bên ngoài đều nói cô ôm đùi hắn, cũng đúng! Vốn chính là!

Mộ Băng rất đồng ý gật đầu.

"Mộ Băng." Ngoài phòng trang điểm, Mộ Băng nghe được giọng nói đã lâu không gặp.

"Phương Tử Đào." Phương Tử Đào bạn diễn của Mộ Băng trong phim “Duệ Vương”, cô đã xem qua danh sách cho nên không có gì kinh ngạc.

"Đã lâu không gặp." Kể từ khi quay xong “Duệ Vương” cũng đã hai năm không gặp, Phương Tử Đào vẫn cảm thấy được dù đã qua rất lâu, nhưng Mộ Băng vẫn đẹp như trước, vẫn nhẹ nhàng như vậy.

"Đã lâu không gặp." Mộ Băng vẫn nhớ rõ lúc trước trong khi quay “Duệ Vương”, Phương Tử Đào đã giúp cô rất nhiều, Phương Tử Đào là ngôi sao nhỏ tuổi nhưng lại có kinh nghiệm diễn suất rất phong phú, cậu ta cũng không ngại chỉ dạy cho cô.

"Tiết mục này chính là tùy tiện chơi đùa, chị không cần khẩn trương." Phương Tử Đào nói với Mộ Băng trước khi ghi hình.

"Ta biết, chỉ là cảm giác đối mặt với máy quay lúc này so với khi quay phim có chút không giống nhau." Mộ Băng cảm giác trong lòng bàn tay mình đều là mồ hôi.

"Có em ở đây." Chỉ ba chữ đơn giản nhưng lại làm cho người khác nghe cảm thấy kỳ quái.

Mộ Băng hít sâu vài hơi, "Được rồi, không có việc gì ." Cô mỉm cười rực rỡ.

Phương Tử Đào đáp lại bằng một nụ cười ấm áp như mùa xuân, Mộ Băng có chút sửng sốt, ánh mắt cậu ta nhìn cô làm cho cô có chút không được tự nhiên, nhưng lại không biết không đúng chỗ nào.

Chương trình chính thức bắt đầu.

Mười khách mời được phân bố tới rồi năm địa điểm tương ứng.

Còn ai cùng ai tạo thành một đôi đến nơi hẹn hò, thì do các người chơi nữ tiến hành rút thăm quyết định, trên đó đánh dấu cùng ai và gặp mặt ở đâu.

Kết quả là như thế nào, không ai biết.