Chương 5

"Chúng ta đã kết thúc rồi!" Kỷ Mạch thậm chí không liếc nhìn Đường Uyển lấy một cái.

"Vì anh, mà hôn sự giữa em và Quý Ngạo đã tan vỡ. . . . . ." Đường Uyển chớp mắt, bật khóc, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Kỷ Mạch, tìm kiếm sự thương hại của hắn.

"Chia tay rồi à?" Kỷ Mạch châm một điếu thuốc, khóe môi nở nụ cười, hắn lại nói: "Tốt thôi."

Cả người Đường Uyển không khỏi run lên, trái tim trở nên đau nhói.

Quý Ngạo là một ông chủ giàu có, cả hai bên gia đình đã quyết định kết hôn vì sự phát triển của công ty. nàng tuy rằng không có tình cảm với Quý Ngạo, nhưng Quý Ngạo lại là người phù hợp với nàng, bởi vì gia đình cô với ông ta cũng được coi là môn đăng hộ đối.

Nhưng không ngờ sự xuất hiện của Kỷ Mạch đã phá hủy tất cả, Đường Uyển rõ ràng biết thân phận của hắn. Trong giới giải trí hắn đã tự mình giành được các loại giải thưởng khác nhau, trở thành một ảnh đế được mọi người săn đón. Sự hào quang phát ra từ hắn khiến nàng nhịn không được phải ngước nhìn, và vô thức bị thu hút bởi nó.

Sau vài lần hợp tác chung hắn đã hoàn toàn thu hút Đường Uyển. Hắn là một người đàn ông lạnh lùng pha trộn trong đó là sự ấm áp, nhưng sự ấm áp đó lại có chút xa cách, tuy nhiên nó lại khiến trái tim nàng rối tung lên.

"Mạch, em yêu anh! Em thật sự rất yêu anh!" Đã không có Quý Ngạo, hiện tại nàng không thể cũng không có Kỷ Mạch.

Lòng tự trọng không cho phép nàng mất đi cùng lúc hai người đàn ông tài giỏi.

Nhìn Đường Uyển đang nhào vào lòng mình, Kỷ Mạch không chạm vào nàng, mà chỉ hút điếu thuốc một cái.

Đường Uyển tự nhiên có thể cảm nhận được sự thờ ơ của Kỷ Mạch, trái tim nàng như vỡ thành từng mảnh rơi xuống đất. Nàng ngây ngốc mở mắt, hai mắt ngấn lệ, ngẩng đầu nhìn Kỷ Mạch, nhưng hắn vẫn không nhìn lại nàng một cái.

Rốt cuộc, Đường Uyển vẫn không chịu đựng được loại xa cách này, những giọt nước mắt lăn dài trên mặt nàng, làm cho người ta nhìn không khỏi đau lòng.

Kỷ Mạch lại rút điếu thuốc, nâng khuôn mặt Đường Uyển lên nhìn thẳng vào đôi mắt nàng. Đây là lần đầu tiên Đường Uyển nhìn thẳng vào mắt Kỷ Mạch, đôi mắt kia không chút biểu cảm khiến cho người khác không thể suy đoán được hắn đang nghĩ gì trong đầu. Nhưng khi nàng nhìn vào nó bản thân lại không tự chủ bị hút vào, không thể thoát ra được.

"Đường Uyển, sự kiên nhẫn của tôi không có nhiều." Kỷ Mạch nhìn đôi môi đỏ của Đường Uyển sắp chạm vào môi mình, giọng nói lạnh lùng vang lên.

Kỷ Mạch nhìn vẻ mặt bối rối của Đường Uyển, "Thực xin lỗi, cô đã khiến tôi đối với cô mất đi kiên nhẫn."

Trái tim điên cuồng của Đường Uyển bị lỡ nửa nhịp, hắn chán ghét nàng. . . . . . Không muốn liên quan đến nàng!

Đường Uyển từ trên mặt đất đứng lên, chiếc váy bị nhăn nhúm vì nàng đã quỳ trong thời gian dài, lớp trang điểm bị trôi khá nhiều bởi vì nước mắt.

Đường Uyển thấy mình chưa bao giờ chưa bao giờ bị nhục nhã như vậy: "Kỷ Mạch, chúng ta hãy chờ xem, tôi muốn xem sau này người phụ nữ mà anh tìm là một người như thế nào, cô ta có thể tốt hơn tôi bao nhiêu? Anh nhất định sẽ hối hận." Trong nội tâm nàng muốn rơi lệ, nhưng lời nói lại trở nên hèn mọn như vậy, Đường Uyển tự giễu cười, xoay người rời đi.

Cùng lúc đó, Mộ Băng bị Phương Tử Đào kéo ra chỗ đối diện cửa ra vào: "Nghe lén người ta nói chuyện sao?"

Phương Tử Đào tới Mộ Băng với một nụ cười.

"Không có, chỉ là vô tình đi ngang qua mà thôi." Mộ Băng xấu hổ giải thích, lý do. . . . . . Thật gượng ép.

"Trùng hợp đi ngang qua, thấy Đường Uyển ra ngoài chị còn không chạy nhanh đi, không sợ nàng ta bắt gặp sao?" Lời nói của Phương Tử Đào giống như muốn nói cậu ta vừa mới cứu cô.

"Sao ngươi còn chưa đi?" Mộ Băng cũng không phản bác, nhanh chuyển đề tài.

"Em chờ chị." Phương Tử Đào đáp lại theo bản năng, sau đó lập tức nói: "Em ở chỗ cửa đợi chị một lúc rồi, thấy chị mãi không đi ra, còn tưởng chị gặp phải chuyện gì. Đi cùng nhau đi."

Mộ Băng theo cậu ta đi ra ngoài, rồi lại trùng hợp gặp Kỷ Mạch.

Cô chưa kịp nói gì, Kỷ Mạch đã lên tiếng trước, "Vẫn còn sớm, nếu không phiền, chúng ta cùng nhau ăn cơm trưa được không?"

Phương Tử Đào ho nhẹ: "Thật ngại quá anh Kỷ, tôi đã hẹn trước rồi."

“Ồ? Phải không?" Kỷ Mạch nhìn vào mắt Mộ Băng, "Nếu như vậy, anh hy vọng lần mời sau em sẽ không từ chối."

Mộ Băng không nhìn Kỷ Mạch, nhưng cảm giác có một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình, làm cho cô có chút không được tự nhiên, vừa ngẩng đầu lên, thấy Kỷ Mạch đã đi xa.

Bên trong nhà hàng phương Tây, Phương Tử Đào ngồi đối diện Mộ Băng, không ăn mà chỉ yên lặng nhìn thấy Mộ Băng cắt bít tết, sau đó im lặng ăn.

"Sao ngươi cứ nhìn ta làm gì? Không ăn sao? Không đói bụng sao?" Lần đầu Mộ Băng ăn cơm bị người khác nhìn chằm chằm, trên mặt có chút không tự nhiên.

"Trên miệng chị có dính cái gì đó." Phương Tử Đào đột nhiên nói.

"Hả?" Mộ Băng đang định muốn lấy khăn để lau, nhưng Phương Tử Đào đã vươn tay lau cái gì đó trên mặt cô. Hành động này của cậu ta làm cho không khí nóng lên nhanh chóng.

"Cám ơn." Mộ Băng thất thần, không biết phải làm gì.

"Ăn nhanh đi, buổi chiều không phải chị còn phải đi quay phim sao? Khi nào xong em sẽ đưa chị đi!" Phương Tử Đào cười nói, Mộ Băng nghĩ cậu ta quả thực là một người ấm áp.

Mộ Băng nghe vậy gật gật đầu.