Chương 21

Nếu như bạn muốn biết vì sao mẹ Mộ dễ bị mua chuộc như vậy à?

Vậy thì điều kiện tiên quyết là khi bạn phải bỏ ra tiền quà tặng nhiều một chút, đồng thời từng câu từng chữ phải nịnh nọt bà, như thế có thể phá vỡ hình tượng của bạn trong mắt bà ngay lập tức.

Quả thật khi ở trước mặt bố mẹ Mộ, Kỷ Mạch không nên quá giả vờ, nhìn quá xum xoe.

“Bác trai đúng là cao thủ đánh cờ hiếm gặp, Tiểu Mạch thật sự là mặc cảm!” Khi Mộ Băng nghe thấy Kỷ Mạch mở miệng nói chuyện một lần nữa, khóa miệng không nhịn được mà co giật. Tiểu… Tiểu Mạch? Cái quỷ gì vậy?

“Ha ha, Tiểu Mạch cũng khiêm tốn quá rồi, tầm tuổi như các cháu có mấy ai biết đánh cờ chứ, cháu như thế đã rất tốt rồi.” Bố Mộ cũng bị dỗ dành thành dáng vẻ rất vui vẻ.

“Đừng đánh cờ nữa, bọn nhỏ cũng đói bụng rồi, mau ngồi vào bàn ăn đi, vừa ăn vừa nói chuyện.” Mẹ Mộ đứng trong bếp bận rộn hô lên về phía một già một trẻ ở bên ngoài. Còn Mộ Băng đâu ấy à, đương nhiên bị lôi kéo vào phòng bếp làm trợ thủ, thật sự là không nên quá kìm nén.

Mộ Băng nhìn xuyên qua khe cửa trừng mắt nhìn, vừa hay hướng cô nhìn là Kỷ Mạch. Tên kia giả vờ như người không có điều gì, tiếp tục hầu hạ bên cạnh hầu hạ bố Mộ.

Mộ Băng cảm thấy thân phận của mình đã từ công chúa thành người hầu chỉ trong nháy mắt.

“Băng Nhi à, bưng cái rau trộn kia đi.”

“Băn Nhi à, lấy lên hai bát cơm để bọn họ ăn trước.”

“Băng Nhi à, lấy rượu bố con cầm từ quê để rót ra cho bọn họ.”

“Băng Nhi…”

“Mẹ, hắn cũng không phải là Hoàng thượng cải trang đi tuần, không sai khác lắm đúng không? Xào nhiều món như vậy thì có ăn hết được không? Cái bàn sắp không bày được nữa rồi.” Mộ băng khóc không ra nước mắt.

“Đúng vậy.” Mẹ Mộ khẽ gật đầu, cuối cùng cũng không bận rộn nữa.

“Bác gái vất vả rồi, sao lại có nhiều món ăn như vậy.” Kỷ Mạch vội kéo ghế để mẹ Mộ ngồi xuống trước, còn mình thì dịch chỗ bên cạnh ra, ngồi xuống bên người Mộ Băng.

Mộ Băng thấy hắn nhìn như vô tâm như thật ra đang cố ý liền không nhịn được mà trừng mắt liếc nhìn hắn một cái.

“Không khổ cực không khổ cực, nào, ăn nhiều một chút.” Mẹ Mộ nhìn Kỷ Mạch rồi hài lòng gật đầu.

“Kỳ nghệ của Tiểu Mạch không tệ, sau này thường xuyên đến nhà chơi một chút nhé.” Bố Mộ hiếm khi gặp được gặp được cao thủ đánh cờ có thực lực không chênh lệch lắm nên không giấu được sự hưng phấn.

“Cũng được cũng được.” Mộ Băng vừa muốn phản bác thì mẹ Mộ đã thẳng thừng nói ra lời gan ruột: “Bác trai của cháu ấy à, thú vui duy nhất đời này chính là đánh cờ. Mấy tháng nay từ lúc ở quê lên ông ấy vẫn không được đánh cờ, tay chân đã ngứa ngáy lâu rồi.” Mẹ Mộ cười giải thích.

“Mẹ, Kỷ Mạch là ngôi sao lớn, so với con thì nổi tiếng hơn nhiều, nhận thông báo mềm cả tay. Đêm nay hắn có thể đến đây ăn cơm cũng đã không tệ rồi, làm gì được chuyện ngày ngày đến đánh cờ chứ? Mẹ trả lương cho hắn sao?” Mộ Băng trừng mắt nhìn Kỷ Mạch rồi nói.

Câu nói này không những chứng minh với bố mẹ Mộ là thật ra Kỷ Mạch bận rộn công việc, mà còn có nguyên nhân quan trọng hơn là cảnh cáo Kỷ Mạch.

Điểm này Kỷ Mạch hiểu rất rõ ràng.

“Sao rồi? Thấy bố mẹ em đối xử tốt với anh thì ghen ghét sao?” Con đường cổng nhà Mộ Băng được đèn đường chiếu sáng, kéo dài chiếc bóng của hai người.

“Em ghen ghét sao?” Mộ Băng chỉ vào mũi mình. “Em không nhạt nhẽo như vậy đâu.” Mặc dù ngoài miệng phủ nhận như trong lòng cô không thể không thừa nhận là thật sự có một chút!

“Thấy dáng vẻ này của bố mẹ em mà em không hài lòng?” Ánh trăng lạnh lẽo phía sau lưng nhờ ánh mắt nóng rực của Kỷ Mạch lộ ra vẻ ấm áp vô cùng.

“Anh hỏi vậy là có ý gì?” Mộ Băng nhìn sang hắn một chút, dừng lại mấy giây mới bất ngờ hiểu ra vì sao hắn lại hỏi như vậy, trong chớp mắt cũng không biết phải trả lời thế nào.

“Vấn đề bố mẹ em đã giải quyết rồi, tiếp sau đây phải xem em.” Mộ Băng nhìn Kỷ Mạch cao lớn hơn chính mình một cái đầu đang đứng trước mặt, ánh mắt của hắn giống như có ma lực, khiến cô bắt đầu sợ hãi khi nhìn thẳng như đêm hôm đó.

“Hử?” Một đơn âm mang theo chút mê hoặc khiến cô nhìn về phía đôi mắt của hắn, con ngươi hơi âm u lập tức sáng lên một mảnh, hiện ra một vài chấm nhỏ, phối hợp với nụ cười hoàn mỹ của hắn, Mộ Băng lập tức cảm giác nhiệt độ không khí xung quanh đang nóng dần lên.

Môi của hắn trôi chảy hôn lên, trằn trọc nhiều lần. Người trong ngực cứng đơ đứng ở đó khiến hắn cười ra tiếng ngay lập tức: “Sao lại đáng yêu như thế chứ?” Hắn vuốt mái tóc đen mềm mại của cô, giọng điệu vô cùng dịu dàng, chiều chuộng đến cực điểm, cử động mập mờ đến cực điểm, cẩn thận đến cực điểm!

Sợ rằng sơ ý một chút thì người trong ngực sẽ muốn tránh thoái hắn, rời khỏi hắn!

Nhưng hình như, cô cũng không ghét.

Loại nhận biết này khiến hắn vừa mừng vừa sợ!

“Ai… Ai đáng yêu chứ?!” Mộ Băng đỏ mặt, nhưng lại cảm thấy câu nói này nghe vô cùng dễ chịu, giống như là lời ca ngợi tốt nhất cô từng nghe qua.

Cô nhăn nhó tra hỏi, dáng vẻ thẹn thùng khiến hắn run sợ một lúc, nơi nào nó lại vừa trướng vừa đau. Hăn thầm thở một hơi, con ngươi đen nhánh tối sầm lại.

Hắn cố kìm nén, giả vờ tự nhiên rồi sửa sang lại quần áo.

Mộ Băng nghi ngờ nhìn cử động bất ngờ của hắn, cúi đầu nhìn thì khuôn mặt lập tức biến sắc ngay lập tức, chợt nhìn thì xanh, xanh rồi lại trắng, sau đó trở nên đỏ rực!

“Không biết xấu hổ!” Mộ Băng trừng mắt liếc hắn một cái rồi chuẩn bị nhấc chân rời đi, giữa lúc quay người thì bị Kỷ Mạch dùng một phần sức kéo vào trong ngực, sau đó lỗ tai truyền đến một hơi nóng rực: “Em có biết hiện tại ba chữ dùng để thổ lộ phổ biến nhất là gì không? Không phải là anh yêu em, mà là anh cứng rồi!”

Mộ Băng im lặng trợn mắt: “Anh có biết hiện tại có ba chữ em muốn nói với anh nhất là gì không?” Cô khẽ thở một hơi, nhìn khuôn mặt tràn đầy mong chờ của Kỷ Mạch: “Cút ngay đi, mau cút đi!”

Cô giãy dụa trong ngực hắn, tâm can ruột gan đều đau đớn, Kỷ Mạch lại giam cô càng ngày càng chặt, làm cách nào cũng không buông tay: “Anh thả em ra!” Cô gào thét, nhưng đều không có tác dụng.

“Bình thường ngoan ngoãn như mèo con, không ngờ tính tình lại lớn như vậy.” Kỷ Mạch cười nhẹ quan sát người trong ngực mình.

“Mèo vội cũng sẽ bắt người, chó vội cũng biết nhảy tường, đừng nói là thử nghiệm này anh cũng không biết nhé?” Mộ Băng không thèm giãy dụa nữa, lộ ra núm đồng tiền.

“Anh vẫn khác thích mèo con dịu dàng ngoan ngoãn.” Kỷ Mạch nhéo nhéo cánh mũi cao cao của cô rồi nói.

“Vậy thì phải để anh thất vọng rồi, em tuyệt đối sẽ không dịu dàng ngoan ngoãn.” Mộ Băng nâng cánh tay của Kỷ Mạch lên rồi cắn một miếng, thấy hắn bị đau thì liền buông ra. Mộ Băng nháy mắt một cái: “Thật ra thuộc tính của em là hồ ly nhỏ, sẽ biết cắn người.”

Kỷ Mạch nhìn bóng lưng của cô, vén tay áo lên nhìn hai hàng dấu răng rõ ràng chảy chút tơ máu trên cánh tay. Hắn cũng không tức giận mà chỉ nhìn theo hướng cô rời đi, nghĩ thầm: “Đây là một con hồ ly nhỏ nghịch ngợm, nhưng sớm muộn gì cũng có ngày bị thuần phục, mà ngày đó nhất định sẽ không quá xa.’