Chương 22

Bởi vì Đường Uyển rời khỏi “Yêu là ở cùng nhau” nên cuối cùng tổ tiết mục bàn bạc chọn một đôi tình nhân màn ảnh do cư dân mạng bỏ phiếu để hoàn thành bước quay chụp.

“Yêu là ở cùng nhau” phải vừa quay vừa phát sóng, bởi vì vài ngày sóng gió của chuyện xấu lúc trước nên tỉ lệ người xem cao hơn so với chương trình cùng khung giờ, nên kết quả dân mạng bỏ phiếu cuối cùng không hề nghi ngờ gì chính là Kỷ Mạch và Mộ Băng.

Tổ tiết mục vì để tăng mánh khoé nên tiêu đề thẳng thừng viết về lần đầu tiên hẹn hò.

Lúc Mộ Băng nhận điện thoại của Kỷ Mạch là khi cô đang lái xe chạy đến. Mộ Băng đã sửa soạn ăn mặc chỉnh tề rồi vội vã ra ngoài, trên mặt đầy vẻ hưng phấn khó nói nên lời.

Người quay phim ở khắp mọi nơi, không một kẽ hở.

Khi Kỷ Mạch mở cửa ghế phụ ra, bàn tay che lêи đỉиɦ đầu của Mộ Băng. Dáng vẻ người đàn ông ấm áp sau khi được tổ tiết mục truyền ra thì không biết có bao nhiêu người hâm mộ gào thét, đương nhiên chuyện này đối với Kỷ Mạch cũng không tính là gì.

“Chúng ta phải đi đâu vậy?” Mộ Băng tò mò nhìn Kỷ Mạch rồi hỏi.

Kỷ Mạch chuyên tâm lái xe, mím chặt môi không được tự nhiên muốn nói gì đó, ngẫm nghĩ rồi cuối cùng lại chẳng nói gì. Mộ Băng không chú ý đến vẻ khác thưởng của hắn, dọc đường ngân nga bài hát, tâm trạng hình như không tệ.

Lúc hai người đến rạp chiếu phim, nhóm người hâm mộ mắt tinh vội vàng lấy điện thoại cầm trên tay chiếu sáng không thể yên, có người hâm mộ kích động trực tiếp xông lên xin ký tên. Lúc vừa mới bắt đầu, nhân viên công tác còn để tuỳ nhóm người hâm mộ làm ra đủ loại hành vi.

Mười phút sau, nhân viên công tác thẳng thừng hộ tống Kỷ Mạch và Mộ Băng rời đi, có nhân viên phụ trách có liên quan trong rạp chiếu phim đưa hai người đến nơi cần đến.

Không biết phim đã bắt đầu được mấy phút rồi. Đây là một bộ phim ma nhưng không ngờ lại chật ních người, vì sau khi chiếu phim sẽ tắt hết đèn nên không ai nhận ra được bọn họ.

Người bên cạnh chỉ lo hét lên cũng không nhìn kỹ hai người đến muộn này.

“Nữ diễn viên này là người mới à?” Mộ Băng bình tĩnh nhìn bóng quỷ đột nhiên nhảy ra trên phim, gương mặt không hề biến sắc, tim cũng không đập nhanh, ấy vậy mà cả rạp chiếu phim toàn tiết hét chói tai “a a a a a”.

“Ừm.Có thể nhanh chóng leo lên được vị trí này trong hai năm, Anh có biết cô ta dựa vào cái gì không?” Mộ Băng nhìn điểm quan trọng: “Kỹ thuật diễn không đủ, ngực đến giúp.” Đánh giá đơn giản lại thô bạo.

Kỷ Mạch không nhiều lời, chỉ nhìn chằm chằm nơi nào đó nhô ra của cô rồi ý vị thâm thường liếc một cái.

“Hạ lưu1” Mộ Băng bất ngờ lớn tiếng, vừa vặn lúc này phim đang cao trào cho nên yên tĩnh khác thường, mấy người ngồi hàng gần đó đã nghe rõ, mộ băng vội vàng che mặt như không có việc gì rồi nhìn chằm chằm vào màn hình.

“Ha ha, lúc con quỷ kia bò lên từ dưới gầm giường buồn cười quá.” Mộ Băng vỗ bả vai Kỷ Mạch rồi nói, thấy người bên cạnh không có động tĩnh gì cô liền vội vã nhìn sang.

Vì ống kính này mà Kỷ Mạch bị dọa đến mức không dám mở mắt ra, chỉ trong nháy mắt Mộ Băng đã cảm thấy như đang đâm trúng vào điểm cười của cô: “Đừng nói là anh sợ không dám nhìn nhé?”

Kỷ Mạch thả hai tay run rẩy xuống: “Ai bảo? Anh có sợ à?” Kỷ Mạch lại đưa mắt nhìn sang một lần nữa, sắc mặt tái nhợt trong chốc lát.

Mười phút sau, khi Mộ Băng nghe thấy Kỷ Mạch bị doạ cho hồn bay phách lạc cùng hét lên theo những người trong rạp chiếu phim, hình ảnh đó thực sự không cần nói cũng buồn cười đúng không?

Cùng lúc Kỷ Mạch bị chiếc điện thoại đột ngột rung lên doạ cho suýt nén thẳng điện thoại di động đi.

Mộ Băng hoàn toàn không kìm được nữa, ngồi trên ghế cười đến độ ngã trái ngã phải.

Phim kết thúc nhanh chóng, bóng đèn trong rạp vẫn đang tắt, lúc này phần lớn người đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài. Khi bọn họ chú ý đến ánh sáng trên màn hình một lần nữa, “Yêu là ở cùng nhau” đang chiếu cảnh ngoài lề từ số đầu tiên cho đến bây giờ.

Nhưng nội dung chỉ giới hạn ở hai người Mộ Băng và Kỷ Mạch.

Mộ Băng cảm thấy đây chỉ là do tổ tiết mục đau đầu làm ra liền kiên nhẫn quan sát, cảnh ngoài lề cắt ra quả nhiên là mập mờ, khiến cho Mộ Băng luôn cảm thấy lạ lạ chỗ nào đó.

Cũng chính vào lúc này, bóng dáng Kỷ Mạch xuất hiện trước ống kính: “Từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã cảm giác được em không giống như những cô gái bình thường. Nếu như muốn hỏi là từ khi nào em đã ở trong lòng anh thì anh cũng không biết. Có lẽ là lần đầu tiên nói chuyện cùng em (ảnh chụp), có lẽ là lần đầu tiên nghe thấy em cười (ảnh chụp), có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy em phát cáu (ảnh chụp), có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy em đứng cùng với người con trai khác (ảnh chụp),...”

“Tấm ảnh phát cáu kia chụp quá xấu, anh có thể thay cái khác không? Anh có ý huỷ hoại hình tượng của em đấy à?” Lúc này rồi mà Mộ Băng còn không quên càu nhàu.

“Mộ Băng, em có đồng ý kết giao với anh không?” Khi Kỷ Mạch ôm một bó hoa tươi rất lớn rồi quỳ một chân xuống dưới đất, Mộ Băng hoảng loạn rồi, để tăng hiệu quả mà tiết mục này được làm ra đúng là liều mạng.

Nhưng lúc nhìn vào đôi con ngươi đen nhánh khiến người ta hồn xiêu phách lạc, trong lòng Mộ Băng đang tự hỏi chính mình, nếu như ở xã hội “hiện thực” thì cô sẽ nhận lời thổ lộ của hắn chứ?

“Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý!”

Lúc này tất cả mọi người trong rạp chiếu phim đều đứng lên, có người cầm điện thoại quay cảnh tượng này lại, bây giờ ở bên tai đang tiếp tục truyền đến tràn đầy âm thanh “Đồng ý đi! Đồng ý đi!”.

Mộ Băng vội vàng gật đầu, trong tay ôm bó hoa tươi lớn Kỷ Mạch tặng cho cô, trong hơi thở tràn ngập hương thơm.

Đúng lúc này Kỷ Mạch đứng lên.

“Hôn một cái! Hôn một cái! Hôn một cái!” Trong đám người lại có người hét lên, sau đó tất cả mọi người đều kêu vang,

Mộ Băng lập tức luống cuống, sau đó Kỷ Mạch liền thẳng thừng nâng đôi môi mỏng lên.

Mộ Băng hoàn toàn hoang mang trong gió!

Vì sao cô cảm thấy không đúng chỗ nào chứ?!

Ai có thể nói cho cô biết là cô không đúng chỗ nào không?!

“Kỷ Mạch, rắp tâm của anh không tốt!” Lúc kết thúc tiết mục, trên đường đi đón Kỷ Mạch, Mộ Băng đã nói.

“Hả? Sao anh lại thành rắp tâm không tốt rồi?” Kỷ Mạch ý nhị nhìn chằm chằm Mộ Băng.

“Anh còn không biết ngại mà hỏi em? Vừa rồi anh… vừa rồi…” Mộ Băng tức không nói nên lời. Làm sao bây giờ? Kia là ở trong tổ tiết mục, chẳng may bị bố mẹ nhìn thấy thì sao bây giờ? Chẳng may bị bạn bè nhìn thấy thì làm sao bây giờ? Chẳng may…”

Xem ra anh còn cần phải nói với em một tiếng, mà chẳng phải vừa mới quay tiết mục sao!” Kỷ Mạch sờ đầu Mộ Băng: “Em vẫn nên ngoan ngoãn đi theo anh đi.”

“Chuyện này nhất định không phải là sự thật.” Mộ Băng im lặng nhìn trời.

Xem ra ta có cần phải nói với ngươi một tiếng, không phải mới vừa đập tiết mục! Kỳ mạch sờ lên mộ băng đầu, ngươi vẫn là ngoan ngoãn đi theo ta đi.

Mà hình như Kỷ Mạch cũng cảm thấy chưa đã nghiền, lại nói: “Em cho rằng chỗ có người quay phim chính là đang quay phim à? Nhóc con ngốc! Đó cũng có thể là hiện trường hôn lễ mà! À không! Hiện trường bày tỏ! Chẳng lẽ chúng ta không nên ghi lại thời khắc tốt đẹp này hay sao?”

“Anh lừa người!” Có đánh chết Mộ Băng cũng không theo.

“Chỉ số thông minh đáng lo quá!” Kỷ Mạch nhìn dáng vẻ ngốc manh của Mộ Băng, bước từng bước lại gần cô, đến góc tường thì dừng lại. Hai tay anh chặn lên tường, vòng cô ở bên trong, hắn nói: “Anh đây là người tốt, thật sự đấy!”

Cử động này lập tức khiến Mộ Băng nghĩ đến một màn trong đêm hôm đó, hắn cũng đặt cô trên cửa giống như thế này, sau đó…

“Úi!” Kỷ Mạch bị đau vội che cậu nhỏ, không ngờ Mộ Băng lại trả cho hắn một tay này.

“Anh trai à, em thật sự rất sợ đó nha.” Mộ Băng học theo dáng vẻ của hắn rồi nói.