Chương 20

Chớp mắt đã đến cuối tuần, tâm tình Mộ Băng vốn dĩ khá tốt, nhưng nhìn thấy ánh mắt của mẹ Mộ nhìn đến qua tấm gương, cô vội cúi đầu, tiếp tục đánh răng.“Buổi tối con đưa Kỳ Mạch về đây cho mẹ, nếu không con cũng đừng trở về với mẹ nữa!” Mẹ Mộ chỉ vào Mộ Băng, bắt đầu nói. Bà dừng một chút, lại như là nghĩ tới cái gì: “Nếu như con dám không trở lại, chính là con không nhận người mẹ này nữa! Sau này con đã đi thì vĩnh viễn đừng trở lại!”

“Mẹ, con không nói như vậy mà.” Mộ Băng nhìn mẹ Mộ, ra vẻ vô tội nói.

“Chút tâm tư nhỏ của con, chẳng lẽ mẹ nuôi con hai mươi năm mà không nhận ra?” Mẹ Mộ hừ hừ nói, trong ánh mắt càng thêm mười phần cảnh cáo.

“Mẹ, con gái nào dám ở trước mặt mẹ mà múa rìu qua mắt thợ?” Mộ Băng lấy lòng, cười nhìn mẹ Mộ.

“Biết vậy thì tốt, buổi tối mẹ sẽ cùng ba con chuẩn bị tốt đồ ăn chờ hai đứa.” Lại thêm một cái nhìn sắc bén liếc qua, Mộ Băng kéo kéo khóe miệng, vội gật đầu đồng ý.

“Đi thì đi chứ sao.” Lý Hinh Phỉ khoe bộ móng tay mới cho Mộ Băng xem: “Đẹp hay không?”

Mộ Băng vội gật đầu, Lý Hinh Phỉ tiếp tục nói: “Không phải cậu nói Kỳ Mạch đồng ý cuối tuần tới nhà cậu rồi hay sao?”

“Nhưng mà…” Mộ Băng buồn rầu, ngày nay đã khác xưa có được không? Nhớ trước đây là do cô bị buộc bất đắc dĩ mới nhờ Kỳ Mạch hỗ trợ, bây giờ thì sao? Trải qua một đêm kia, bây giờ cô không muốn nhìn thấy hắn!

“Thành thật khai báo đi, có phải cậu có chuyện gì gạt tôi hay không?” Lý Hinh Phỉ nghi ngờ nhìn lại đây. Thấy thần sắc Mộ Băng mất tự nhiên, nàng nói mập mờ: “Hai người các cậu sẽ không…”

“Không, hoàn toàn không có!” Mộ Băng luống cuống tay chân phủ nhận.

“Tôi chưa nói gì mà?” Lý Hinh Phỉ nghịch ngợm chớp chớp mắt với cô: “Biết cái này gọi là gì không? Không đánh đã khai.”

“Tôi…” Mộ Băng không biết vì sao mà mỗi khi chỉ cần đυ.ng tới đề tài liên quan tới Kỳ Mạch là cô sẽ trở nên mẫn cảm khác thường.

“Mau thành thật khai báo đi, hai ngươi có phải hay không, hả?” Lý Hinh Phỉ thọc thọc cánh tay cô, trêu đùa cô.

“Tôi…” Mộ Băng sao có thể nói ra được, khuôn mặt đã sớm hồng lên.

“Thôi không ép buộc cậu.” Xem dáng vẻ của cô là có thể biết chuyện gì xảy ra, Lý Hinh Phỉ cười hì hì.

“Tôi đi toilet rửa tay.” Mộ Băng ôm bụng, nói một câu rồi đi, Lý Hinh Phỉ nhìn điện thoại di động đang nằm im lặng ở nơi đó, nàng lao đến gõ một hàng chữ, gửi xong thì nhanh tay xóa đi.

“Làm sao vậy? Sắc mặt tái nhợt như vậy? Bà dì tới sao?” Lý Hinh Phỉ vội rót ly nước ấm đưa qua.

“Ừ, buổi sáng bụng dưới đã không thoải mái, quả nhiên là tới rồi.” Mộ Băng uống mấy ngụm nước ấm mới thấy đỡ một chút.

“Vậy chờ khi dạo phố một lát xong thì tôi sẽ đưa cậu về nhà nghỉ ngơi.” Lý Hinh Phỉ quan tâm nói.

Sự thật chứng minh, phụ nữ đã dạo phố thì hoàn toàn không có khái niệm thời gian.

Hai người không để ý, đã đi dạo tới khi trời tối, Lý Hinh Phỉ xem qua thời gian, vội lôi kéo Mộ Băng, nói: “Băng, ai nha, đều do tôi đi dạo phố không để ý thời gian. Không ngờ muộn như vậy rồi, buổi tối tôi và Ngô Đào hẹn cùng nhau ăn cơm. Trước tiên tôi đưa cậu trở về nhé, hôm khác chúng ta lại đi dạo.”

Mộ Băng căng da đầu gật gật đầu, cô thật sự hy vọng thời gian có thể quá chậm một chút, đợi lát nữa về nhà không chừng mẹ Mộ còn nói một đống lời nữa.

“Băng, tới rồi! Tôi không đi vào ngồi đâu, Ngô Đào còn chờ tôi! Cậu thay tôi chào hỏi chú và dì nhé.” Lý Hinh Phỉ nhìn Mộ Băng, ra vẻ bất đắc dĩ nói. Nàng vội vã vui vẻ gọi điện thoại cho Ngô Đào: “Ngô Đào, em cảm thấy em thật là tài giỏi.”

Ngô Đào đang ở cùng anh em đánh bi da, cậu ta ném gậy trong tay cho một người trong đó, chuyên tâm đi nghe điện thoại: “Cho anh hỏi chút, em lại gây ra họa gì rồi?”

“Hỏi cái gì vậy.” Lý Hinh Phỉ lập tức không vui, nàng cong môi nói với Ngô đào bên kia điện thoại: “Không thể tám chuyện vui vẻ cùng anh được, em đi tìm người khác vậy.”

“Đừng, lâu nay không được dạy dỗ, em dám nói như vậy với ông đây rồi!” Lý Hinh Phỉ hừ lạnh một tiếng, cũng quay trở lại chuyện chính: “Hôm nay anh…”

Mộ Băng rón ra rón rén đẩy cửa đi vào, mới vừa xoay người cẩn thận đóng cửa lại, đã nghe thấy trong phòng có tiếng trò chuyện náo nhiệt. Trong một góc phòng còn có một đống lễ vật, cô nghĩ thầm: Ai tới vậy nhỉ? Chẳng lẽ ba mẹ còn quen biết người nào ở chỗ này người sao? Không đúng, cô chưa từng nghe nói qua!

“Băng Nhi, con đã về rồi hả?” Mẹ Mộ vui vẻ đến nỗi miệng cũng không khép được, thấy Mộ Băng trở về thì vứt cho cô cái ánh mắt, kêu cô nhìn về hướng trong phòng khách.

Mộ Băng đi đến hai bước, nhìn thấy một người đàn ông trong phòng khách!

Một người đàn ông quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn!

Một người lúc này đang ngồi ở đối diện ba Mộ, người đàn ông tây trang phẳng phiu!

Hắn là ai?

Cô nghiến răng nghiến lợi hô tên của hắn lên, hắn chính là Kỳ Mạch!