Chương 19

“Là cô động tay động chân?” Giọng nói của Kỳ Mạch lạnh băng, giống như phối hợp với gió lạnh mà phả lại đây, Đường Uyển cười lạnh.“Anh còn không biết xấu hổ mà tra hỏi em? Có phải anh yêu cô ta rồi hay không?” Đường Uyển chỉ vào Mộ Băng nơi xa trong đám người, nói ra.

“Đúng vậy.” Đường Uyển vốn tưởng rằng hắn sẽ phủ nhận, nhưng hắn lại thoải mái thừa nhận: “Trả lời như vậy cô đã vừa lòng chưa?” Con người Kỳ Mạch như chim ưng, nhìn chằm chằm vào cô ta.

“Kỳ Mạch, em không cho phép anh yêu cô ta!” Đôi tay Đường Uyển nắm lấy hai tay Kỳ Mạch đang buông xuống.

“Cô không cảm thấy cô yêu cầu như vậy rất buồn cười sao?” Kỳ Mạch lập tức bật cười: “Đường Uyển, tôi cảnh cáo cô, cách xa Mộ Băng một chút.”

“Dựa vào cái gì?” Đường Uyển chỉ vào phương hướng của Mộ Băng, cô ta nhìn Kỳ Mạch, nói: “Kỳ Mạch, anh đừng quên Đường Uyển tôi mới là người có thể trợ giúp anh đoạt lại sản nghiệp của ba anh! Mộ Băng, cô ta có thể chứ? Chẳng qua cô ta chỉ là kỹ nữ dựa vào đàn ông mà sống!”

“Bốp.” Đường Uyển lạnh trọn một cái tát của Kỳ Mạch, trên má trắng nõn in hằn năm dấu ngón tay.

“Kỳ Mạch! Thế mà anh dám đánh tôi? Anh dám vì con đàn bà đó mà đánh tôi?”

Kỳ Mạch không xem Đường Uyển vào mắt: “Hợp tác của chúng ta đến đây là kết thúc!”

“Chẳng lẽ anh không muốn báo thù sao?” Đường Uyển lạnh giọng chất vấn hắn: “Nếu không có Hoa Thiên duy trì, anh cho rằng chỉ dựa vào Thiên Ngu mà có thể nuốt được giải trí Sáng Thế sao?”

“Chúng ta ở đây chờ coi.” Kỳ Mạch lạnh lùng, ném mấy chữ này lại rồi phất tay áo rời đi.

“Mộ, Băng!” đôi mắt Đường Uyển đầy tơ máu, cô ta nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ.

Ngày kế tiếp, “hai người Kỳ Mạch, Mộ Băng nhân lúc cùng quay chụp “Cắt đứt tình yêu” mà kết duyên. Khi cùng quay “Yêu thì ở bên nhau”, bởi vì giày trượt tuyết của Mộ Băng có vấn đề nên không có cách nào tiếp tục trượt, Kỳ Mạch lại ôm cô kiểu công chúa để đi thay đôi giày mới. Hành động mập mờ thân mật như vậy còn chưa đủ, hai người còn tương tác qua lại rất ngọt ngào, ngày càng tăng cao...” Sau đó trên màn hình lớn hiện ra cảnh hai người cùng hỗ trợ nhau trong chương trình. Rõ ràng đây là vì nâng cao hiệu quả truyền thông cho chương trình, nhưng bị đạo diễn cắt câu lấy nghĩa (cắt ghép), làm cảm tình của hai người Kỳ Mạch và Mộ Băng được chứng thực!

Mà cơn sóng gió này còn chưa ngừng lại, đã rộ ra một cái tin giựt gân khác. Bởi vì nghệ sĩ của giải trí Hoa Thiên tranh nhau chuyển sang Thiên Ngu, không khỏi có người suy đoán vì cái gì mà giải trí Hoa Thiên lại sụp đổ trong một đêm? Mọi người suy đoán không ngừng. Chuyện này còn chưa lắng xuống, đến ngày thứ ba, giải trí Hoa Thiên tuyên bố phá sản, nhân tiện bị Thiên Ngu thu mua. Tin giựt gân này như sấm dậy đất bằng khiến toàn bộ mọi người giới giải trí hoảng sợ.

“Giải trí Hoa Thiên thế mà lại bị Thiên Ngu thu mua, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Mẹ của Quý Ngạo - Lăng Vũ nhìn tờ báo trong tay, khó có thể tin nói.

“Tin tức bị phong tỏa rất nghiêm ngặt, bên kia chúng ta không thu được nửa tiếng gió nào về phía Hoa Thiên!” Quý Ngạo ném tờ báo lên trên bàn.

“Tra xét rồi sao? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Lăng Vũ vội vàng hỏi, vốn dĩ Hoa Thiên, Sáng Thế và Thiên Ngu đã hình thành hình thức thế chân vạc ba chân, rất ổn định. Hiện giờ Hoa Thiên bị Thiên Ngu thâu tóm, đối thủ của họ chỉ có duy nhất mình Sáng Thế, nếu không cẩn thận... Hậu quả không dám tưởng tượng.

“Con trai, Sáng Thế là do ba con cực cực khổ khổ nửa thế kỷ mà xây dựng nên, con nhất định phải thay cha con bảo vệ cho nó.”

“Cái này con còn không biết sao?” Quý Ngạo ngậm xì gà, hít sâu một ngụm rồi phun ra.

“Chồng, ông đang bị bệnh sao lại không nằm nghỉ ngơi cho khỏe.” Lăng Vũ vội tiến lên đỡ cánh tay Quý Thanh Vân.

“Đứng lên đi một chút, hoạt động chút cũng tốt.” Quý Thanh Vân ho khan, ngồi lên trên sô pha, thân thể ông ta nhìn như vô cùng suy yếu.

“Ông xem ông kìa, mau uống nước đi.” Lăng Vũ vội rót một chén nước đưa qua.

“Mẹ, con đi ra ngoài đây.” Quý Ngạo cũng không thèm nhìn tới Quý Thanh Vân, chỉ liếc mắt một cái rồi nhấc chân chuẩn bị đi ra ngoài.

“Thấy ba của con cũng không biết chào hỏi một câu sao.” Lăng Vũ liếc mắt nhìn Quý Ngạo một cái, nhưng không hề có ý trách anh ta.

“Chào hỏi cái gì, chờ ông ta đánh chết con sao?” Từ nhỏ Quý Ngạo đã có bộ dáng kiêu ngạo vô cùng, không coi ai ra gì, Quý Thanh Vân chỉ có thể hận rèn sắt không thành thép.

“Mặc kệ thế nào, con cũng là con trai ruột thịt của ba con! Đứa nhỏ này, con chớ nói bậy!” Lăng Vũ luôn luôn chiều chuộng Quý Ngạo, từ nhỏ đến lớn hắn chỉ cần muốn đồ vật gì, thì cho dù như thế nào bà ta cũng sẽ nghĩ cách lấy cho hắn! Hắn không thích ai, bà ta nhất định sẽ tìm mọi cách làm cho người kia biến mất khỏi tầm mắt hắn.

“Có phải con ruột hay không, cái này con cũng không chắc chắn.” Quý Ngạo tới gần Lăng Vũ cùng Quý Thanh Vân, nói: “Mẹ, mẹ nói xem ông ta có đúng là ba ruột của con không?” Quý Ngạo hỏi xong cũng không quay đầu lại, rời đi.

Khuôn mặt Lăng Vũ trắng bệch, đôi mắt lập loè thứ gì, nghe thấy động tĩnh bên này, Lăng Vũ vội vỗ phía sau lưng Quý Thanh Vân: “Chồng, ông ổn không?”

“Tôi không có việc gì. Chưa chết được.” Quý Thanh Vân thở đều lại: “Đây là con trai ngoan mà bà dạy dỗ đấy, cái gì cũng chiều nó, nó quen rồi nên giờ ngay cả ba nó cũng không nhận!”

“Chồng, ông nói bậy bạ gì đó! Cho dù nó có hỗn láo thế nào, nó cũng là con trai của chúng ta!” Lăng Vũ miễn cưỡng cười vui nói.

“Hừ! Một tay tôi sáng lập Sáng Thế, sớm muộn gì sẽ bị hủy trên tay nó!” Quý Thanh Vân nói xong, lại bắt đầu ho khan mãnh liệt.

Lăng Vũ muốn nói cái gì đó, nhưng cũng không nói nên lời.