Chương 2

Ngày đầu tiên khai máy, tâm trạng của Mộ Băng vô cùng phức tạp.

Quả thật, đây là lần đầu tiên cô đóng vai nữ chính nên vô cùng lo lắng.

Tuy rằng ngoài mặt làm bộ như không có chuyện gì, nhưng chỉ mình cô biết được trong lòng cô đang suy nghĩ điều gì.

"Băng Băng, thư giãn đừng lo lắng, cố lên." Kỷ Phàm đứng sau lưng nhìn Mộ Băng đang trang điểm và nói.

"Ừ." Mộ Băng mỉm cười nhẹ với Kỷ Phàm qua tấm gương trang điểm.

Bộ phim “Tuyệt Luyến” là câu chuyện kể về một nhà họ Lý bị đương kim Thừa tướng Sở Thiên hãm hại mà phải chịu khổ diệt môn, chỉ có Tuyết Diên là may mắn sống sót, nàng cố tình tiếp cận Sở Phu Yến, con trai Sở Thiên để có thể trả thù. . . . . .

Bộ phim không chỉ kể về câu chuyện tình yêu và thù hận của Tuyết Diên và Sở Phu Yến, mà còn bao gồm những rối rắm về lợi ích giữa triều đình và nhân dân lúc đó.

Mộ Băng mặc chiếc áo choàng bằng gấm trắng, mặc dù ngực của cô đã được quấn chặt, nhưng vẫn khó có thể che giấu được, mái tóc dài được búi lên cao, chiếc quạt gấp trên tay khẽ lay động, bộ dáng giống như một tri thức.

Không khó đoán được Mộ Băng trông như thế nào. Cuộc gặp mặt đầu tiên giữa Tuyết Diên và Sở Phu Yến là khi nàng cải trang thành nam nhân.

"Mọi người chuẩn bị vào vị trí! action!" Đạo diễn Hàn ra lệnh một tiếng, mọi người đều có vị trí và nhiệm vụ riêng, quần chúng diễn viên phối hợp bắt đầu hét to, trong lúc nhất thời đường phố trở nên náo nhiệt lạ thường.

Tuyết Diên một tay lắc nhẹ chiếc quạt ở sau lưng: "Công tử dừng bước."

Chỉ với bốn chữ, cô có thể nghe ra được tuổi của người vừa gọi mình, Tuyết Diên dừng bước "Chính là gọi tại hạ?" Tuyết Diên nhìn vị trưởng lão và tấm biển "Thầy tướng số" treo cạnh bàn ông.

"Công tử nghe lão phu nói một lời, chuyến đi này rất nguy hiểm, sợ là sẽ có tai họa đẫm máu, nếu công tử rời đi lúc này có lẽ còn có thể hóa giải trận đại nạn này." Lão kích động đưa ra lời khuyên.

"Cảm ơn." Tuyết Diên không nói nhiều nữa, cô dường như không để tâm đến lời nói của lão, nhẹ nhàng rời đi.

Thầy bói lắc đầu nhìn bóng dáng Tuyết Diên rời đi, tựa hồ biểu thị sắp sửa phát sinh điều gì.

Đúng lúc này Tuyết Diên và Sở Phu Yến lướt qua nhau.

Tuyết Diên từ xa nhìn bóng dáng rời đi của Sở Phu Yến, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên.

"Dừng." Đạo diễn Hàn gật đầu hài lòng nói: "Hãy nghỉ ngơi năm phút để chuẩn bị một chút cho cảnh quay tiếp theo, nhanh lên!"

"Đạo diễn Hàn uống nước, uống nước, uống nước. . . . . ." Kỷ Phàm rất giỏi chăm sóc các mối quan hệ, lúc này thừa dịp Mộ Băng đang nghỉ ngơi, anh đem phân phát nước mà mình đã sớm chuẩn bị, chia cho các nhân viên ở đây từng người một.

Ánh sáng mờ nhạt nhẹ nhàng chiếu vào Mộ Băng đang ngồi ở trên ghế chăm chú xem kịch bản, chiếc áo choàng trắng trên người phản chiếu tia sáng chói lọi dưới ánh mặt trời.

"Băng Băng." Kỷ Phàm gọi cô đồng thời đưa đưa một chai nước.

"Cám ơn." Phản ứng của Mộ Băng làm cho ánh mắt Kỷ Phàm khẽ rung, trên mặt có vẻ hơi không được tự nhiên, mặc dù thời gian hợp tác của hai người không phải quá ngắn, nhưng Mộ Băng luôn cho anh cảm giác mờ nhạt khi ở bên cạnh. Mặc dù cô ở gần anh, nhưng anh luôn cảm thấy không thể chạm tới được, luôn cách nhau một khoảng cách rất xa.

"Cô vẫn luôn khách khí như vậy." Kỷ Phàm mệt mỏi nói.

"Hả?" Mộ Băng dường như không nghĩ anh sẽ nói như vậy. Cô nhìn lên và mỉm cười với anh ta.

"Băng Băng, tôi. . . . . ."

"Đạo diễn Hàn đang gọi." Mộ Băng cắt ngang những gì Kỷ Phàm sắp sửa nói, và nói một cách ngượng ngùng.

"Ồ." Mặt anh trông có vẻ xấu hổ, "Mau đi đi." Anh tỏ ra không có việc gì.

Lúc này, Tuyết Diên cố ý ngã xuống và nằm trong vòng tay của Sở Phu Yến. Biết đây chỉ là diễn, nhưng Kỷ Phàm cảm thấy trái tim anh không lý giải được tại sao cáu kỉnh.

Mà bên này, Tuyết Diên chớp chớp mắt không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như mong đợi, cô nhìn Sở Phu Yến ở khoảng cách gần, nếu "Kẻ gây tai họa" cũng có thể được dùng để miêu tả một người đàn ông, thì thuật ngữ này thực sự phù hợp với hắn.

Vẻ đẹp tuấn tú của Sở Phu Yến có thể khiến người khác nín thở, cặp mắt đen ẩn chứa tình cảm bất định, Tuyết Diên "Vô tội" nháy mắt nhìn hắn, ánh mắt hắn dừng trên mặt cô mấy giây, sau đó Sở Phu Yến liền ôm lấy eo cô đỡ lên.

Mặt Sở Phu Yến thoáng có chút xấu hổ, hai đại nam nhân ôm nhau giữa thanh thiên bạch nhật, nhận thấy ánh mắt của những người xung quanh, nhưng Tuyết Diên lại cười giảo hoạt.

"Tuyết Diên ra mắt công tử." Cô cúi đầu về phía người nam nhân trước mặt.

Hành động này của cô là nói cho Sở Phu Yến rằng cô thật ra là nữ cải nam trang.

Sở Phu Yến ngạc nhiên, sau đó liền nhanh chóng sửa sang lại tốt cảm xúc.

"Sở Phu Yến." Sở Phu Yến chắp tay làm động tác mời, hai người đi vào "Nhất phẩm hương".

Cảnh quay này kết thúc, đúng lúc đạo diễn Hàn "Ngưng".

"Tốt lắm, hôm nay tới đây thôi, vất vả rồi." Đạo diễn Hàn nói xong hướng tới Mộ Băng gật đầu.

Mộ Băng biết hành động này của đạo diễn Hàn thể hiện sự công nhận của ông ấy đối với cô, đạo diễn Hàn đến cạnh cô nói: "Ngày đầu tiên có thể nhanh như vậy tiến vào trạng thái, đây là một tố chất mà diễn viên thiết yếu cần có, tiếp tục cố lên."

"Cám ơn đạo diễn." Mộ Băng khiêm tốn nói.

"Xin chào, tôi là Kỷ Mạch." Mộ Băng mới vừa quay người lại, bóng dáng Kỷ Mạch liền xuất hiện trước mắt cô.

"Xin chào, tôi là Mộ Băng." Lúc này cô mới đột nhiên nhớ, từ đầu đến cuối cô còn chưa cùng hắn chào hỏi.

Lúc này Kỷ Mạch còn chưa thay trang phục, Mộ Băng cảm thấy được toàn thân hắn tản ra một loại khí chất của một quân vương, làm cho người ta nhịn không được muốn quỳ trên mặt đất nói chuyện cùng hắn.

"Băng Băng, nhanh đi tẩy trang đi? Một lát nữa có buổi họp báo!." Kỷ Phàm vội thúc giục nói.

"Được rồi."

Kỷ Mạch nhìn theo hướng Mộ Băng rời đi, nhưng đôi mắt lại đặt ở trên người Kỷ Phàm, "Thú vị."

"Cái gì thú vị? Có điều gì mà anh quan tâm sao?" Tiêu Hà liếc nhìn bóng trắng, "Hay là một người?"

Kỷ Mạch liếc nhìn Tiêu Hà, cậu ta liền ngoan ngoãn im lặng.