Chương 18

Rạng sáng, một chiếc xe màu đen dừng lại trước cửa nhà Mộ Băng, hắn lẳng lặng nhìn cô đầy dịu dàng tình cảm, hắn không biết đã yêu cô từ khi nào, cũng không biết từ khi nào ánh mắt của hắn chỉ cần nhìn thấy cô thì không thể dời đi.Nhìn vải trắng băng bó trên tay, kỳ thật chuyện tối nay một phần là do tác dụng của thuốc, càng bởi vì cô là Mộ Băng nên hắn mới có thể buông thả bản thân làm càn như vậy.

"Đừng ngủ nữa, về đến nhà rồi." Kỳ Mạch vừa vuốt ve sườn mặt vừa ôn nhu nhắc nhở Mộ Băng.

Mộ Băng xoa xoa đôi mắt khô rát, cố mở đôi mắt lim dim ra, cô nhìn đôi mắt nhu tình của Kỳ Mạch, trừng mắt nhìn hắn một cái rồi cởi dây an toàn ngay lập tức chuẩn bị xuống xe, lúc này Kỳ Mạch kéo tay cô lại.

"Mộ Băng, anh yêu em." Kỳ Mạch khẽ mở môi, nói ba chữ cảm động nhất trên đời này.

"Cám ơn, tôi thật sự thụ sủng nhược kinh!" Mộ Băng vung tay anh ra, xuống xe, phanh một tiếng ngăn cách hai người.

Kỳ Mạch nhìn thân ảnh gầy gò của Mộ Băng biến mất trước mắt, châm một điếu thuốc lá hút từng hơi một, cửa sổ xe bị hạ xuống, gió lạnh vù vù thổi vào.

Đồng tử đen nhánh của hắn giống như vực sâu không đáy, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.

Khi Mộ Băng về đến nhà mới phát hiện trên người mình không có chỗ nào là nguyên vẹn, khắp cơ thể rậm rạp những vết hôn lớn nhỏ.

Đến lúc Mộ Băng thay đồ lót ra thì đau đến nhíu chặt mày, giờ đây cô mới phát hiện nơi đó lại bị rách da.

Cô mặc một bộ đồ ngủ hoạt hình, càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực, cô cào tóc một cái rồi đến trút giận dày vò gối ôm trong chốc lát, sau đó đứng lên đặt nó dưới chân đạp một cái, dường như việc này cũng không khiến cô nguôi giận, cô đập nó lên tường, nhặt lại rồi tiếp tục đập, liên tiếp nhiều lần như vậy đã làm cô mệt mỏi thở hổn hển, nằm trên giường và ngủ thϊếp đi.

Mãi cho đến khi trời sáng, Kỳ Mạch mới lái xe rời khỏi.

Khi Mộ Băng giãy dụa tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, cảm giác đau nhức toàn thân làm cho cô không có chút sức lực nào, cô cố gắng đứng lên nhưng thật sự rất mệt mỏi, cô nhắm mắt chuẩn bị ngủ trở lại, bất đắc dĩ đầu lại càng thêm tỉnh táo, cô cũng dứt khoát mở mắt ra.

Mở điện thoại di động lên, nội dung tin nhắn hiện lên: Băng bảo bối, chào buổi sáng!

Không cần nhìn cũng biết là ai gửi!

Thật ra khi nhắn tin này, Kỳ Mạch đã xoá đi xoá lại bốn chữ này rất nhiều lần.

Lần đầu tiên, hắn đã gửi Mộ Băng, chào buổi sáng.

Nhưng nói những lời như vậy thì quá cứng nhắc.

Lần thứ hai, hắn học theo cách người khác nhắn tin: Bé cưng, chào buổi sáng.

Nhưng nói như vậy có phải lại có vẻ quá tùy tiện hay không? Gọi bé cưng như thể đang đùa bỡn.

Lần thứ ba, hắn nghĩ rằng không bằng thì nhắn Băng Băng, chào buổi sáng.

Nhưng đã có nhiều người gọi cô là Băng Băng rồi, quá phổ thông, không được.

Vì vậy, lần thứ tư, hắn kết hợp đoạn tin thứ hai và thứ ba, Băng bảo bối không quá cứng nhắc, cũng không phổ thông, cũng không tùy tiện, nhưng sẽ cảm thấy thân mật hơn nhiều.

Anh hài lòng nhếch môi, nhấn nút gửi đi.

Việc quay phim 《Tuyệt tình》 cuối cùng cũng kết thúc, nhưng 《Đã yêu phải bên nhau》 vẫn phải tiếp tục ghi hình.

Buổi chụp hình này là tại khu trượt tuyết, giày trượt tuyết cồng kềnh khiến hầu hết các cô gái trong chương trình không chịu đựng nổi, bước đi như chim cánh cụt, Mộ Băng vừa bước vào khu trượt tuyết này thì không thể chờ đợi được chống gậy trượt tuyết chơi một vòng.

Kỳ Mạch nhìn Mộ Băng hưng phấn giống như một đứa trẻ, bất đắc dĩ cười lắc đầu, hắn nghĩ cô thật sự rất thích tuyết.

"Ôi chao." Đường Uyển đi hai bước lại bị ngã xuống đất, "Mạch, em không dậy nổi." Cô ta bĩu môi nhìn Kỳ Mạch.

Kỳ Mạch vừa chuẩn bị nhấc chân đi qua thì bỗng có một nam sinh trượt tuyết từ trên đỉnh núi lao thẳng về phía Mộ Băng, "Cẩn thận!" Anh vội vàng thuần thục xoay người trượt đến bảo vệ Mộ Băng, Mộ Băng thẳng tắp đè lên người anh một cách nặng nề.

Nhân viên vội vàng đến kiểm tra, đừng nói mới bắt đầu quay phim thì có người bị thương đó chứ!

"Không sao." Kỳ Mạch lắc đầu.

Đường Uyển được hai nam diễn viên khác đỡ đứng lên, trong mắt nhìn Mộ Băng tràn đầy căm hận.

"Không sao chứ?" Mộ Băng ân cần hỏi.

"Em đang quan tâm anh hả?" Kỳ Mạch cười khẽ nhìn Mộ Băng, cất giọng điệu đùa giỡn.

Mộ Băng đánh anh một cái, "Tử Đào." Giọng pha chút vui vẻ.

Phương Tử Đào sửng sốt, lần đầu tiên cô gọi anh như vậy, sau đó cười nghênh đón.

Mộ Băng không nhìn gương mặt đen kịt của Kỳ Mạch, "Tôi nhớ rõ cậu trượt tuyết rất giỏi."

"Em cũng nghe nói chị không tệ đâu, như nhau cả thôi." Phương Tử Đào đi theo bước chân của Mộ Băng nối tiếp với đội trượt tuyết chuẩn bị lên núi.

Mộ Băng rất thích kiểu hoạt động mang tính kí©h thí©ɧ này, đừng thấy cô gầy yếu giống như một cô gái nhỏ, rất khó nói nội tâm mạnh mẽ đến mức nào.

Nhìn bóng người nhỏ bé dưới chân núi, Mộ Băng và Phương Tử Đào liếc nhau, hai người bắt đầu chạy nước rút cùng một lúc từ trên đỉnh núi xuống, mà lúc ở giữa sườn núi, Mộ Băng vừa giẫm chân một cái thì cả người ngay lập tức bay lên, cơ thể quay cuồng xuống.

Phương Tử Đào gấp rút vội vàng phanh lại, trước mắt đã xuất hiện một bóng người chạy đến, khi anh ta hoàn hồn đã có thân ảnh cao lớn của Kỳ Mạch đứng trước người Mộ Băng.

Mộ Băng trực tiếp ngã vào cái hố bên cạnh rồi được Kỳ Mạch nhấc lên giống như nhổ củ cải, cả mặt và cổ đầy tuyết, Kỳ Mạch vừa định giúp cô lau tuyết trên mặt, "Phốc ~"

Mộ Băng phun tuyết trong miệng lên mặt Kỳ Mạch, lúc này Mộ Băng mở mắt ra mới phát hiện người cứu cô là Kỳ Mạch!

Phương Tử Đào đâu?

Cậu ta cũng vừa đến.

Kỳ Mạch cũng không tức giận, hắn cầm khăn giấy lau khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, "Vui lắm đúng không? Sao lại không ngại bẩn như thế."

"Không bẩn." Mộ Băng được Kỳ Mạch đỡ đứng lên vỗ vỗ một khối tuyết lớn trên người, hôm nay cô buộc tóc đuồi ngựa cao, cả người nhìn qua sảng khoái không ít, nhưng lộ ra hai lỗ tai nhỏ nhắn đỏ bừng vì bị đông lạnh.

Mộ Băng nhấc chân nhìn đôi giày trượt tuyết trên chân, cô mới phát hiện ra nó vậy mà bị hỏng mất rồi, không thể dùng để trượt xuống...

Kỳ Mạch trực tiếp bế Mộ Băng lên, Đường Uyển đạp giày trượt tuyết linh hoạt trượt ngã xuống đất, căm ghét trong mắt cô ta không bị cố ý giấu đi càng thêm rõ ràng.

"Tôi dẫn cô ấy đi thay giày." Kỳ Mạch để lại một câu rồi bế Mộ Băng rời đi ngay.

Lúc này, vô số máy ảnh không ngừng "tách tách" chụp lại cảnh này.

Lúc Mộ Băng thay giày trượt tuyết, Kỳ Mạch cầm đôi giày trượt tuyết mà cô vừa mới thay lên, liếc mắt nhìn qua một chút, cuối cùng phát hiện đôi giày này hẳn là trước đó đã bị động tay động chân.

Là ai? Quá lộ liễu dễ thấy!