Chương 17

Kỳ Mạch vội vàng chạy ra từ gian phòng 2804, quần áo hắn lộn xộn, một đôi con ngươi bị màu đỏ tươi phủ kín. Trên tay hắn cắt một đường rất sâu để kiềm chế lại tác dụng của thuốc. Máu tươi chảy ào ạt ra bên ngoài, năm ngón tay hắn đều bị máu tươi nhiễm đỏ.Mộ Băng mới ra khỏi thang máy thì đã nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, máu tươi chói mắt làm cô không chút do dự mà tiến lên. Cô đỡ Kỳ Mạch dậy, bất thình lình cảm nhận được xúc cảm lạnh lẽo, khiến cho Kỳ Mạch sảng khoái lạ thường.

Hắn không cho Mộ Băng cơ hội giãy giụa, vội kéo ngay cô vào một gian phòng.

Lúc này Đường Uyển vừa đuổi ra tới nơi, trên khuôn mặt cô ta tràn đầy vẻ không cam lòng!

Xung quanh không có một bóng người, xem ra Kỳ Mạch đã đi rồi!

Cô ta dậm chân căm hận, giày cao gót phát ra tiếng đứt gãy, cô ta chật vật, lảo đảo đυ.ng vào tường. Cô ta vội vàng nhìn xung quanh bốn phía, bảo đảm không ai phát hiện ra, rồi mới cởi giày cao gót, thở phì phì trở lại phòng của mình.

Trong căn phòng tối đen, Mộ Băng cảm giác cô bị không khí cực nóng bao quanh, làm cho cô không hít thở được. Đầu Kỳ Mạch ướt đẫm, chôn ở cổ cô, miệng hắn thở hổn hển.

“Kỳ Mạch, anh bị thương rồi.” Cô không được tự nhiên, đẩy hắn ra.

Môi cô bị bờ môi nóng rực của hắn bao phủ, hô hấp của hắn quá mức hỗn loạn, phun ra hơi nóng ở trên mặt cô. Hắn hôn cô nhẹ nhàng, nhấm nháp mà hôn hương vị của cô. Nơi này có mùi thơm bốn phía, hắn sợ chính mình không khống chế được…

Hắn muốn buông ra nhưng lại cố tình lưu luyến hơi lạnh nơi này, sự mềm mại và thơm ngọt say lòng người ở nơi này.

“Kỳ Mạch, anh có biết anh đang làm gì hay không?” Mộ Băng trừng mắt nhìn Kỳ Mạch, giữa miệng hai người đang hôn môi còn kèo ra một sợi tơ.

“Anh biết.” Kỳ Mạch thở hổn hển như cũ, nhìn chằm chằm cô nói.

“Vậy mau thả tôi ra.” Mộ Băng giãy giụa ở trong lòng ngực hắn, toàn thân cô còn nhuốm khí lạnh bên ngoài, Kỳ Mạch thấy thoải mái, không muốn buông ra.

“Anh bị hạ thuốc.” Kỳ Mạch dựa vào đầu vai nóng bỏng của cô, môi dán sát vành tai cô.

“Hạ thuốc gì? Vậy anh có bị làm sao không?” Mộ Băng chống đôi tay ở trước ngực hắn, phòng ngừa hắn tiến thêm một bước tới gần.

“Không được hận anh, có được không?” Mộ Băng thậm chí còn không kịp phản ứng lại những lời này, đã bị Kỳ Mạch ấn xuống trên giường.

“Kỳ Mạch, không muốn… Không được…” Cô giãy giụa muốn từ chối, chính hiện tại Kỳ Mạch đã hoàn toàn mất lý trí.

“Kỳ Mạch, đồ khốn nhà anh! Nếu anh còn dám… A…” Cả trái tim Mộ Băng đều đập loạn xạ, đầu óc cũng trống rỗng, cả người Kỳ Mạch đã bao phủ lên trên người cô. “Kỳ Mạch…” Mộ Băng gào lên nghẹn ngào, nước mắt chảy ra.

“A, đau……” Khuôn mặt Mộ Băng tái nhợt như tờ giấy.

“Ngoan, không đau.” Kỳ Mạch nịnh nọt, dường như khẽ hôn, hành động của hắn càng thêm dịu dàng.

Mộ Băng dường như nhìn vị trí cửa sổ, ánh trăng mơ mơ hồ hồ chiếu vọng xuống từ cửa sổ sát đất. Gió thổi qua, một tia ánh sáng xuyên thấu qua khe hở chiếu. Trong nháy mắt cô như bị hút cạn linh hồn, một đôi con ngươi mất đi tiêu cự.

Kỳ Mạch thở dài, dịu dàng muốn ôm lấy vòng eo Mộ Băng, bị cô né tránh theo bản năng. Bản năng của cô chán ghét hắn đυ.ng vào người, Kỳ Mạch nhìn chằm chằm phía sau lưng trơn bóng của cô, nhẹ giọng nói: “Chúng ta qua lại với nhau đi.”

Cô im lặng, không nói lời nào.

Hắn lại lần nữa đặt bàn tay to lên trên người cô, cô giãy giụa càng thêm nhiều.

“Mộ Băng.” Thanh âm hắn chưa bao giờ ôn nhu như vậy.

Hắn mạnh mẽ tách thân thể của cô ra, cô lập tức khóc rống lên. Hắn cũng đau lòng theo: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Hắn vội giúp cô lau nước mắt: “Thật xin lỗi, là anh sai, anh xin lỗi được không? Không khóc, không khóc.”

Hắn dỗ dành cô như dỗ trẻ con. Đây là lần đầu tiên hắn dỗ dành phụ nữ, không có chút kinh nghiệm nào.

Mộ Băng không nghe, càng khóc lớn thêm, cô thật sự rất tủi thân.

Kỳ Mạch tự trách, hắn thở dài. Không để ý tới Mộ Băng giãy giụa, hắn ấn mạnh cô vào trong lòng ngực chính mình, vỗ nhẹ tấm lưng cô bóng loáng mà hơi lạnh, vội đem một tấm thảm lại đây, che lại thân mình cho cô. Hắn nâng thân mình cô từ trong l*иg ngực lên, rồi thay cô chà lau nước mắt: “Ngoan, không khóc được không?” Thanh âm hắn dịu dàng như sắp chảy ra nước vậy.

“Kỳ Mạch, anh là tên khốn!” Đây là lời nói đầu tiên của cô, nói xong nước mắt cô lại bắt đầu chảy xuống mãnh liệt, cô không nhịn được nức nở.

“Là anh khốn nạn.” Kỳ Mạch vội nói, lại lau khô nước mắt trên mặt Mộ Băng lần nữa.

“Anh là đồ khốn! Đồ khốn!” Mộ Băng la lối khóc, không ngừng đánh lên trên người Kỳ Mạch, Kỳ Mạch không tránh cũng không né, để cô tùy ý đánh mình.

Kỳ Mạch chờ đến khi cô đánh đã mệt, mới ôn nhu nói: “Có muốn đi tắm rửa hay không? Anh đi chuẩn bị nước cho em?” Khi nói chuyện, trong không khí tràn ngập hương vị không thể bỏ qua được.

Kỳ Mạch nói xong thì vội bọc khăn tắm lại, chạy đến phòng tắm, hắn sờ soạng mặc quần áo giống như muốn đi ra ngoài: “Ngoan ngoãn tắm rửa đi, anh đi ra ngoài mua thuốc cho em, chờ anh trở lại.” Hắn nhịn không được muốn hôn lên gò má cô nhưng bị cô né tránh.

Khi Kỳ Mạch lại trở về lần nữa thì không thấy Mộ Băng ở trên giường, không ở phòng ngủ chính, cũng không ở phòng ngủ phụ. Hắn cuống quít chạy đến phòng tắm, qυầи ɭóŧ của Mộ Băng nằm ở bên trong, có một cái ý nghĩ không tốt xẹt qua trong óc, đầu óc hắn ong ong một chút, muốn nổ tung. Hắn vội muốn ngồi xổm xuống xem xét, lại nghe thấy tiếng cô hít thở nhẹ nhàng.

Thì ra là cô ngủ thϊếp đi rồi.