Chương 16

Kỷ Mạch vừa mới nói xong, trên không trung đã bắt đầu rơi những bông tuyết vụn vặt, Mộ Băng vui vẻ đón lấy bông tuyết. Tiếc rằng chúng vừa rơi xuống trên bàn tay cô thì lập tức hóa thành nước, cô uể oải không đυ.ng chạm vào nữa, tùy ý chúng nó rơi xuống trên mặt đất. Cứ như vậy thì buổi sáng ngày mai thức dậy sẽ thấy một lớp tuyết dày. “Em thật sự thích tuyết nhỉ.” Kỷ Mạch nhìn cô cười đến mê người.

“Đúng vậy.” Mộ Băng nhìn trong không trung, khối bông tuyết trở nên càng lúc càng lớn, cô không khỏi hưng phấn. Cô xoay người, trên đầu tóc Kỷ Mạch rơi xuống rất nhiều bông tuyết, khi cô duỗi tay muốn phủi đi giúp hắn thì mới phát hiện hành động như vậy thân mật quá mức. Trong lúc nhất thời tay cô dừng lại ở giữa không trung, vươn ra cũng không được, thu tay lại cũng không phải.

“Tính cách như vậy của em thật ra rất ít thấy.” Kỷ Mạch đột nhiên mở miệng nói.

“Hả?” Mộ Băng nghi ngờ, thu tay trở về.

“Không phải sao?” Kỷ Mạch hỏi lại.

“Có lẽ là vậy.” Mộ Băng không biết, từ hôm nay trở đi, cảm giác của cô đối với Kỷ Mạch đã bắt đầu thay đổi, nhưng cô lại không tự nhận ra.

“Mạch.” Thanh âm của Đường Uyển từ thật xa truyền tới.

“Tôi đi trước.” Mộ Băng nhìn Đường Uyển, cũng không thèm nhìn tới Kỷ Mạch. Sau đó cô ném lại một câu rồi rời đi. Ngay cả chính cô cũng không nhận ra sắc mặt cô có bao nhiêu khó chịu.

Đường Uyển nhìn bóng lưng Mộ Băng, trong ánh mắt tràn đầy chán ghét và ghen tị.

“Sao cô lại tới đây?” Giọng nói dịu dàng của Kỷ Mạch vừa rồi thay đổi, trở nên lạnh lùng.

“Do anh không chịu nghe điện thoại, nên em đành phải tự mình tới tìm chỗ anh.” Đường Uyển ôm cánh tay Kỷ Mạch làm nũng.

Kỷ Mạch không để lại dấu vết mà tránh đi, Đường Uyển hậm hực thu tay lại: “Hợp tác đã đàm phán thành công, sắp tới phá đổ Sáng Thế. Em đã bắt buộc cha em hợp tác cùng Thiên Ngu, anh chuẩn bị cảm ơn em như thế nào đây?” Đường Uyển cười quyến rũ, hỏi.

“Chuyện cảm ơn đợi đến khi phá đổ Sáng Thế rồi nói sau.” Khi Kỷ Mạch đối mặt với Đường Uyển luôn lạnh băng như vậy, cô ta cũng sớm đã tạo thành thói quen. Chỉ là vừa rồi cô ta rõ ràng nhìn thấy hắn và Mộ Băng nói chuyện với nhau, trong ánh mắt toát ra vẻ nhu hòa.

“Anh cũng đừng quên, sau khi phá đổ Sáng Thế anh phải đính hôn cùng em.” Đường Uyển cười duyên, ngón tay mảnh khảnh, lạnh căm cảm vuốt ve chiếc cằm tinh xảo của Kỷ Mạch. Cô ta nghiền ngẫm rồi tới gần gần sát đôi môi mỏng mím chặt của hắn, Kỷ Mạch vẫn né tránh trước sau như một: “Đừng nhỏ mọn như vậy chứ.”

Cô ta lại lần nữa tiến lại gần sát, đôi mắt quyến rũ giống như rắn mà ôm lấy vòng eo hắn, cô ta thổi khí vào lỗ tai hắn, đang chuẩn bị ngậm lấy. Kỷ Mạch bắt đầu giãy giụa, lần nữa đẩy Đường Uyển đang trêu chọc hắn ra.

Nhìn Kỷ Mạch xoay người rời đi, đáy mắt Đường Uyển hiện lên một vẻ tính toán, cô ta nhất định sẽ có được hắn.

Ngày hôm sau, cuối cùng Mộ Băng đã chụp xong một bộ ảnh mang tên “Cắt đứt tình yêu” thì đóng máy.

Vào lúc ban đêm sẽ có liên hoan.

Trong lúc này bạn bè trong giới chụp ảnh chung rất ồn ào, lúc này đây là lần hiếm hoi, không ai biết lần hợp tác tiếp theo sẽ là khi nào.

Ngoài dự đoán, lần liên hoan này, bởi vì Kỷ Mạch có việc đột xuất nên không thể tới.

“Cô đã cho cái gì vào rượu?” Kỷ Mạch gằn từng chữ một, nghiến răng nghiến lợi nói, bàn tay to bóp chặt cổ Đường Uyển.

“Em cho cái gì thì anh chờ một chút sẽ biết.” Đường Uyển biết lúc này hắn đã không còn chút sức lực nào. Quả nhiên giây tiếp theo Kỷ Mạch đã mơ mơ màng màng ngã lên trên giường phía sau.

Lúc này Lý Hình Phỉ đang ngồi ở trên ghế phụ, nàng gõ vào đùi Ngô Đào đang chuyên tâm lái xe: “Ngô Đào, vừa rồi hình như tôi nhìn thấy Kỷ Mạch!”

“Ở đâu?” Ngô Đào nhìn quanh bốn phía xem nơi nào có bóng dáng Kỷ Mạch.

“Đồ đần, em không nói là nhìn thấy hắn ở chỗ này.” Lý Hình Phỉ đánh cánh tay vào Ngô Đào: “Là khi chúng ta vừa mới ra ngoài, em thấy hắn mới đi vào, anh có nhớ lúc chúng ta ngồi thang máy còn nhìn thấy Đường Uyển hay không?”

“Ý của em là Kỷ Mạch hẹn hò với Đường Uyển?” Ngô Đào khó có thể tin, nói.

“Đúng vậy, anh nói xem Đường Uyển mới cùng Kỷ Mạch truyền ra tai tiếng mới được bao lâu chứ, anh nghĩ có nên nói cho Băng hay không?” Lý Hình Phỉ nghiêm trang nhìn Ngô Đào, hỏi.

“Loại chuyện này em nói cho cô ấy làm gì.” Ngô Đào liếc nhìn.

“Nói như thế nào thì hai người bọn họ cũng đã ngủ cùng nhau rồi, lúc này mới bao lâu, Kỷ Mạch đã nối lại tình xưa cùng Đường Uyển. Cho dù như thế nào thì em cũng muốn cho Băng tận mắt nhìn thấy đôi cẩu nam nữ này, như vậy thì cô ấy mới có thể chết tâm.” Lý Hình Phỉ nói xong thì móc di động ra, gửi tin nhắn đi.

Băng, khách sạn Hoàng Gia, 2804, nhanh tới đây, có việc tìm cậu.

Đường Uyển nhìn Kỷ Mạch đang hôn mê, khóe môi cong lên ý cười vui vẻ, cô ta quỳ gối trên mép giường, người bò lại gần phía Kỷ Mạch. Một khuôn mặt trắng nõn tuấn tú bởi vì tác dụng của dược vật mà nhiễm lên hai bên má ứng đỏ.

“Kỷ Mạch, em cũng không tin anh đã như vậy rồi còn phản kháng lại em như thế nào được?” Đường Uyển ngồi xổm, cởi bỏ từng viên cúc áo áo sơmi trên người Kỷ Mạch, mở ra, lộ ra phần ngực trắng nõn của hắn. Da thịt tinh xảo không có chút thịt thừa nào, sáu khối cơ bụng rõ ràng, làm người ta nhịn không được mà muốn xem thêm vài lần.

Đường Uyển vuốt ve mỗi một khối cơ bụng của hắn, sau đó dần dần di chuyển, xúc cảm thật sự không phải tốt bình thường. Cô ta hướng về phía trước, dọc theo hầu kết hắn đi lên trên, tay cô ta sờ vào gò má nóng bỏng khác thường, ý cười trên mặt càng thêm sâu thẳm.

Tay cô ta không chần chờ chút nào sờ tới dây thắt lưng của hắn, cô ta vừa muốn làm động tác bước tiếp theo, Kỷ Mạch đã nắm lấy tay cô ta: “Cô dám hạ thuốc tôi?” Con ngươi u ám rất nghiêm nghị.

Đường Uyển ngơ ngẩn, rõ ràng cô ta còn tăng thêm liều lượng thuốc so với bình thường, làm sao bây giờ hắn vẫn còn tỉnh táo được?