Chương 15

“Cái gì? Ba mẹ cậu muốn gặp Kỷ Mạch?” Lý Hinh Phỉ nhìn qua điện thoại sợ hãi kêu.

“Ừm.” Mộ Băng buồn phiền gật đầu.

“Tôi cũng say rồi.” Lý Hinh Phỉ ngồi trên đùi Ngô Đào chơi đùa với yết hầu anh: “Tôi đã bảo cậu từ lâu rồi, ba mẹ cậu truyền thống như vậy, đã nhắc nhở cậu không nên nói sự thật, phải nói là ở nhà em gái của Ngô Đào, dù sao cũng là nữ nên ba mẹ cậu sẽ không nghĩ nhiều, bây giờ tiêu chưa?”

“Đó là ba mẹ tôi đó trời! Tôi thật sự không thể nói dối được.” Mộ Băng vô tội nói.

“Vậy bây giờ phải làm sao? Cậu muốn nói với Kỷ Mạch là ba mẹ cậu muốn gặp hắn sao?” Lý Hinh Phỉ hỏi cô

“Làm sao được chứ?” Mộ Băng theo phản xạ nói: “Sao tôi có thể mở miệng được chứ.” Cô nằm bò trên ghế xoa xoa khuôn mặt nhỏ xinh của mình.

Mà cô không biết lúc này Kỷ Mạch đang ở sau lưng mình.

“Làm sao đây Phỉ Phỉ? Cậu nói xem tôi có thể trực tiếp tìm Kỷ Mạch nói cho hắn biết nguyên nhân rồi nhờ giúp đỡ, hắn có đồng ý không?”

Mộ Băng thực sự bất lực.

“Vậy cậu tìm Kỷ Mạch hỏi thử đi.” Lý Hinh Phỉ cười khà khà nói: “Không chừng hắn sẽ đồng ý.”

“Nói xằng bậy gì đấy, để tôi suy nghĩ lại đã, bái bai.” Mộ Băng gãi gãi mấy sợi tóc xõa trên vai, ai có thể nói cho cô biết nên làm gì không? Tìm Kỷ Mạch giúp đỡ cô cũng không mở miệng được, hu hu.

“Có cần giúp gì không?” Mộ Băng nhìn Kỷ Mạch ở trước mặt, bộ đồ được cắt may khéo léo ôm lấy thân trên rắn chắc của hắn, quần tây làm đôi chân càng thêm thon dài. Dưới chân là đôi giày da bóng loáng, đây là lần đầu tiên Mộ Băng thấy hắn ăn mặc trang trọng như vậy. So với phong cách giản dị thường ngày, trang phục này làm hắn trưởng thành, dè dặt, chỉn chu và quyến rũ hơn.

Mộ Băng đắn đo mấy giây, vẫn không biết phải mở miệng như thế nào.

“Nếu đã như vậy...”

“Cuối tuần anh có thời gian không?” Mộ Băng thấy Kỷ Mạch xoay người chuẩn bị rời đi thì vội hỏi.

“Cuối tuần này sao?” Kỷ Mạch suy nghĩ một chút: “Chắc là có?”

Mộ Băng hơi cân nhắc nói: “Ba mẹ tôi rất thích bộ phim anh đóng nên bảo tôi cuối tuần nhất định phải mời anh đến nhà ăn một bữa cơm, nếu anh không thời gian...”

“Có thể.” Kỷ Mạch trả lời.

Mộ Băng không Kỷ Mạch sẽ đồng ý nhanh vậy, nhất thời không phản ứng kịp.

“Nếu ba mẹ em thích anh như thế, vậy anh cũng không thể phụ ý tốt của hai người.” Kỷ Mạch cố ý nhấn mạnh từ "Thích" rất nặng.

Haizz

Mộ Băng thấy Kỷ Mạch rời đi, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tuyệt Luyến” đã quay gần xong, cảnh này nói về sự đoàn tụ của Tuyết Diên và Sở Phu Yến.

“Tuyết Diên.” Trên đường phố phồn hoa, Sở Phu Yến kéo Tuyết Diên đang chuẩn bị đi qua. Lúc này, Tuyết Diên đang mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, ba ngàn sợi tóc trên đầu được buộc đơn giản bằng dây buộc tóc, gương mặt thanh tú của nàng ngày càng tiều tụy.

“Buông ra!” Tuyết Diên lạnh nhạt hất tay, cũng không giãy giụa.

“Tuyết Diên, chẳng lẽ cho tới bây giờ nàng vẫn không thể buông bỏ thù hận, không thể tha thứ cho ta sao?” Sở Phu Yến che lại tim mình, thân thể đau đớn không là gì, mà quan trọng chính là đau lòng, thật sự rất đau, rất đau.

Đôi mắt đen của Sở Phu Yến rơm rớm vài giọt nước mắt, khuôn mặt anh tuấn này trông gầy hơn trước, hốc mắt càng sâu, vành mắt đen thấy rõ, môi của hắn khô khốc và tái nhợt. Nhìn khuôn mặt này không khó tưởng tượng hắn đã trải qua những gì trong vài tháng này.

“Tuyết Diên chỉ hận nhát kiếm kia không gϊếŧ được ngươi! “Nàng lạnh lùng nhìn Sở Phu Yến, trong mắt lóe lên những giọt nước mắt, những gì nàng nói có thể đâm vào tim hắn.

Tay Sở Phu Yến trượt khỏi người Tuyết Diên, nước mắt rơi xuống.

Tuyết Diên không mang theo chút nào tình cảm nào mà xoay người, miệng Sở Phu Yến phun ra máu tươi, sau đó hắn ngã xuống đất, ôm chặt vị trí ở tim, bỏ qua sự nhếch nhác của mình mà bò về phía Tuyết Diên rời đi: “Tuyết Diên... Tuyết Diên...”

Hắn chỉ mong Tuyết Diên có thể nhìn hắn một cái, dù là một cái thì hắn chết cũng có thể nhắm mắt.

Mà ngay sau khi Tuyết Diên quay đi, nước mắt nàng đã trào ra. Trong chốc lát, cảnh tượng trước mắt nàng trở nên mơ hồ, trái tim như bị khoét ra, nàng đột nhiên xoay người, chạy về nơi hồi nãy rời đi. Người nằm trên vũng máu không có chút sức sống nào.

“Sở Phu Yến? Sở Phu Yến!” Nàng nhìn sắc mặt tái nhợt Sở Phu Yến, hai tay không ngừng run rẩy. Nàng khóc nức nở, đưa ngón tay lên mũi hắn, giọt nước mắt ngay lập tức trào ra như đê vỡ: “Đây không phải sự thật, đây không phải sự thật! Yến ngươi không sao đúng không? Ngươi nhất định đang gạt ta đúng không? Ngươi nhất định đang gạt ta!”

Nàng yến ôm sở phu trong lòng khóc lóc thảm thiết, một lúc lâu sau, không có ai trong chợ, trời cũng sắp tối, như thể cả thế giới đều yên lặng, chỉ có một giọng nói rất hay nhẹ nhàng cất lên: “Yến ngươi biết không? Chúng ta có cục cưng rồi.”

“Cắt”. Một tiếng của Hàn đạo diễn phá vỡ sự yên lặng.

Tất cả các nhân viên xem cảnh này đều rơm rớm nước mắt.

Kỷ Mạch thoát vai rất nhanh, đạo Hàn mới vừa vừa hô cắt, hắn lập tức đứng lên, nhưng lúc hắn quay đầu, Mộ Băng vẫn ngồi dưới đất, cô nhận được cái nhìn nghi ngờ của hắn.

“Chân tôi tê cứng rồi”. Nàng tủi thân nói, giọng nói mềm mại làm Kỷ Mạch hơi không được tự nhiên.

Kỷ Mạch nhìn cô vài giây, sau đó vươn bàn tay to ra giữa không trung, những ngón tay thon dài được phủ một vầng hào quang mềm mại. Mộ Băng không tự chủ mà đưa hai tay mượn lực để đứng dậy, cả người ngã về một bên, Kỷ Mạch vội vàng đỡ lấy.

“Thật xin lỗi.” Mộ Băng đỏ mặt xấu hổ, chân cô một chút sức lực cũng không có, cô thật sự không cố ý.

“đi thử vài bước xem có được không?” Kỷ Mạch kiên nhẫn ôm cơ thể Mộ Băng, dịu dàng nói.

Mộ Băng đi hai bước theo bước chân hắn, trái lại chân không mềm nữa mà là đau đến tê tái. Đến lúc chân cô hoàn toàn không tê nửa, Mộ Băng chợt nhận ra cô và Kỷ Mạch gần nhau như vậy. Lưng cô áp vào l*иg ngực săn chắc của anh, nhiệt độ từ tay anh truyền đến nóng như thiêu đốt. Cô chợt phát hiện mình không hề ghét cảm giác này.

Cô nghe được tiếng tim mình đập rộn lên một cách rõ ràng, đến khi Kỷ Mạch phát hiện có điều gì đó không ổn với người trong l*иg ngực mình, mặt của Mộ Băng đỏ đến đáng sợ: “Sao vậy?” Kỷ Mạch vòng qua trước mặt cô, bàn tay hắn sờ trán cô: “Lại sốt sao?”

Mộ Băng giật mình, lúc nãy như có một dòng điện chạy qua toàn thân cô, cô cảm thấy hơi sợ.

Nhìn phản ứng của cô như vậy, Kỷ Mạch như hiểu ra điều gì đó: “Lại đây, để anh xem thử có phải sốt rồi không.” Hắn cười nói, nhưng giọng nói hơi bá đạo.

“Không... Không có sốt.” Mộ Băng vội vàng vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng: “Tôi chỉ cảm thấy hơi nóng.” Mộ Băng nghiêm túc nói: “Nóng quá, sao đột nhiên nóng như vậy chứ.”

“Vậy sao?” Thay vì trêu chọc cô, hắn lại nhìn lên trời: “Tuyết sắp rơi rồi kìa.”

Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đằng xa: “Tôi thích những hôm có tuyết rơi, cảm giác trắng xóa khắp nơi.” Cô thích mùa đông.