Chương 11

Đoàn làm phim vẫn tất bật như mọi ngày. Sau một buổi sáng quay phim, thời gian đã gần tới giờ ăn cơm trưa, từ xa thấy ba và mẹ của Mộ Băng vội vã đến phim trường, mang theo hơn chục suất cơm trưa.

Kỷ Phàm giúp đỡ mẹ Mộ phát cơm trưa cho mọi người, sau đó lịch sự bảo ba mẹ cô ngồi xuống nghỉ ngơi.

"Cậu chính là người đại diện của Băng Băng sao? Bộ dạng trong rất tuấn tú, không tồi!" Mẹ Mộ Băng nhìn chằm chằm Kỷ Phàm.

"Mẹ, người làm gì vậy?" Mộ Băng đương nhiên chú ý tới ánh mắt của mẹ mình, bất mãn thì thào.

"Cái gì mẹ có làm gì đâu? ! Con xem Kỷ Phàm thật tốt, hắn cao ráo đẹp trai, con gái của ta cũng xinh đẹp hào phóng. Hai người các ngươi sớm chiều ở chung nhiều năm như vậy đều không có phát sinh điều gì sao?" Mẹ cô là một người cởi mở, nhưng gia đình người ta kết hôn, sinh con, hiện tại cũng có chút hâm mộ những người đã có cháu bế.

"Mẹ! Người nói bậy bạ gì vậy!" Mộ Băng nhìn vẻ mặt xấu hổ của Kỷ Phàm, không biết nói gì với mẹ mình.

"Con cũng trưởng thành rồi! Con gái nhà người ta đã có gia đình hết rồi, mẹ con còn đang chờ để ôm cháu ngoại đây!" Mẹ Mộ có "Ưu điểm" duy nhất chính là thói quen nói to!

Vì thế tất cả nhân viên công tác trong đoàn làm phim đều nghe thấy rõ những lời này.

Kể cả Kỷ Phàm!

Cũng như Kỷ Mạch!

"Mẹ, ta cơm nước xong sẽ phải quay hình, người mau chóng trở về đi." Trong lòng Mộ Băng đã thực sự khóc.

"Mẹ nói còn chưa nói xong đâu." Mẹ cô vẫn muốn tiếp tục nói, nhưng ba Mộ đã thấy được ánh mắt của Mộ Băng, vội kéo bà về.

"Hừ!" Mộ Băng lúc này thật muốn tìm nơi nào đó để chui xuống. Vừa rồi, tất cả mọi người trong đoàn phim đều nghe được mẹ cô đang muốn ép hôn.

"Băng. . . . . ."

Kỷ Phàm vừa muốn nói chuyện, thì Kỷ Mạch đã đi tới. Đúng lúc này Kỷ Phàm nhận được một cuộc điện thoại, trước khi đi anh liếc nhìn thấy Kỷ Mạch cùng Mộ Băng rời đi.

"Cơm trưa ngon lắm." Kỷ Mạch giơ hộp cơm trong tay lên.

"Ăn ngon vậy ăn nhiều một chút, không đủ bên kia vẫn còn, lần sau có muốn ăn cũng không còn cơ hội." Lời nói của Mộ Băng như có ý gì đó.

"Chuyện ngày hôm qua anh có thể giải thích." Ánh mắt thành khẩn của Kỷ Mạch nhìn chằm chằm vào cô.

"Anh nói cho tôi chuyện gì xảy ra hôm qua?" Mộ Băng ngồi trở lại vị trí của mình, nhẹ nhàng nhìn Kỷ Mạch, bắt đầu ăn cơm.

"Anh cùng Đường Uyển không phải như em nghĩ đâu." Bàn tay to lạnh giá của Kỷ Mạch đặt lên trên đôi tay mảnh khảnh của cô, Mộ Băng liếc hắn một cái, sau đó nhìn chằm chằm vào Kỷ Mạch nói: "Anhi cùng Đường Uyển như thế nào. . . . . . Có liên quan gì tới tôi sao?"

Kỷ Mạch bị những lời này làm cho sửng sốt, Mộ Băng dời cánh tay đi, bàn tay của Kỷ Mạnh vẫn cứng ngắc đặt ở trên không trung.

Sau một ngày bận rộn, cô kết thúc công việc lúc chín giờ, đúng lúc Lý Hinh Phỉ nhắn tin cho cô rủ ra ngoài dự tiệc vào buổi tối.

Trong quán bar Lam Điểu

Lý Hinh Phỉ thuộc kiểu người thích xã giao, là một người phụ nữ rất thích sống về đêm. Bề ngoài thoạt nhìn giống như một cô gái ngoan hiền, nhưng thật ra nội tâm bên trong vô cùng hoang dã, không có gì có thể cản nổi.

Nàng là một người sống trong tầng lớp thượng lưu và quen biết rất nhiều bạn bè, thỉnh thoảng nàng cũng thường dẫn Mộ Băng đi gặp mặt cùngi.

Khi Mộ Băng mở cửa bước vào, Lý Hinh Phỉ đã vội vàng chạy về phía cô, giống như đã đợi cô rất lâu rồi: "Mọi người, hiện tại tôi giới thiệu với các vị một chút, người này chính là bạn thân của tôi, Mộ Băng."

"Có phải là Mộ Băng nữ chính của “Tuyệt Luyến” không? Tôi biết rằng bộ phim đã rất nổi tiếng trước khi phát sóng nguyên nhân chính là bộ ảnh trang điểm kia đúng không?" Người vừa nói chính là đạo diễn Vương.

"Xin chào, đạo diễn Vương." Mộ Băng lễ phép chào hỏi.

"Có thể thấy được người thật so với trong ảnh còn đẹp hơn." Vừa nói, ánh mắt anh ta liên tục nhìn Mộ Băng đánh giá.

"Ngươi không nói lời nào không ai bảo ngươi câm đâu." Lý Hinh Phỉ trừng mắt nhìn anh ta, "Mộ Băng cậu đừng để ý, hắn chính là người như vậy, Phương Húc."

Mộ Băng nhìn sang Phương Húc, người này cô biết, hắn từng rất nổi tiếng, nhưng sau lại bởi vì hít thuốc phiện cho nên bị công ty loại bỏ, từ đó biến mất khỏi giới giải trí, nghe nói hắn bắt đầu làm kinh doanh.

"Người này là Ngô Đào." Sau đó Lý Hinh Phỉ nói nhỏ vào tai cô: "Ba hắn là phó tổng của Thiên Ngu, nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là tôi thích hắn, hôm nay đến chính là nhờ cậu giúp tôi kiểm tra hắn."

"OK." Mộ Băng làm ra vẻ bí mật.

"Nói nhảm cái gì vậy? Không phải là đang nói xấu tôi sau lưng đấy chứ?" Ngô Đào trêu chọc Lý Hinh Phỉ.

"Người như anh có điều gì tốt để cho tôi có thể nói với người khác sao?" Lý Hinh Phỉ chống nạnh chỉ vào Ngô Đào nói.

"Này, tiểu nóng nảy của tôi ơi, người như ta đây đẹp trai, khí phách hiên ngang, trên biết thiên văn dưới biết địa lý. Nếu ở cổ đại tôi cũng là. . . . . ."

"Nếu ở cổ đại anh chính là người xách giày cho tôi, mỗi ngày anh đều phải cúi người ở trước mặt tôi." Hai người mỗi người một câu thách thức nhau.

"Em nói xem tính tình nóng nảy của em, trừ bỏ anh ra còn ai có thể chịu được em nữa, hả?" Ngô Đào chỉ chai rượu trên bàn và nói: "Anh khát, rót cho anh."

"Khát đúng không? Đi!" Lý Hinh Phỉ cầm chai rượu trên bàn lên đổ vào miệng Ngô Đào.

"Em định gϊếŧ chồng mình à!" Ngô Đào giật chai rượu trong tay Lý Hinh Phỉ, uống một ngụm sau đó liếc nhìn Lý Hinh Phỉ ranh mãnh rồi anh đè cô lên tựa lưng, rượu trong miệng đều đã cạn sạch.

Mộ Băng trực tiếp kinh ngạc!

Hình ảnh này có thể thú vị hơn không?

Câu trả lời là có thể!

Lý Hinh Phỉ không phục trực tiếp ép Ngô Đào và trói anh ta lại. . . . . .

"Hình ảnh này có phải là không phù hợp với trẻ con không?" Lý Hinh Phỉ hướng tới Mộ Băng nháy mắt mấy cái, cô ngẩn người gật đầu.

"Được rồi. Tôi quên mất cậu vẫn còn ở đây, Không thể làm hư trẻ con được." Lý Hinh Phỉ nói xong liền đẩy Ngô Đào đứng lên.

"Cái kia. . . . . ." Tôi không phải trẻ con. Mộ Băng muốn phản bác lại, nhưng khi lời nói đến miệng cô lại nghĩ vẫn là quên đi.

"Chúng ta ngồi một chỗ cũng chán rồi, sao không chơi một trò chơi đi." Trước lời đề nghị của Phương Húc, Mộ Băng căn bản không cơ hội để từ chối. Hình phạt khi thua là uống rượu.

Sau vài hiệp, Mộ Băng liền cảm thấy chóng mặt.

"Băng, cậu không sao chứ?" Lý Hinh Phỉ lo lắng nói: "Nếu cô ấy bị thua tôi sẽ uống giúp cô ấy."

"Vậy nếu cô bị thua thì sao?" Phương Húc hỏi.

"Nếu em ấy bị thua tôi sẽ giúp em ấy uống." Ngô Đào ôm Lý Hinh Phỉ trong lòng nói.

"Nếu vậy thì không còn gì là thú vị nữa? Chúng ta có vài người, mà các bảo vệ nhau như vậy, rõ ràng không cần chơi nữa." Đạo diễn Vương xua tay nói.

"Đừng đạo diễn Vương." Phương Húc từ chối, ánh mắt sáng rực nhìn về phía Mộ Băng. Có thể thấy được ánh mắt của cô đều bắt đầu mơ hồ, rõ ràng cô đang say. Anh ta lại nói: "Nhìn xem còn lâu mới có thể say, chơi thêm vài ván nữa nếu không được chúng ta liền không chơi nữa! Đi ra ngoài chơi vui thôi!"

"Không sao đâu, lát nữa chúng ta đưa cô ấy về." Ngô Đào an ủi Lý Hinh Phỉ đang lo lắng, Phương Húc và hắn là bạn thân, hắn không thể làm mất mặt anh được, chỉ có thể khuyên giải an ủi Lý Hinh Phỉ.

Lý Hinh Phỉ cũng nghĩ vậy, liền gật gật đầu.

Mộ Băng lại là uống thêm vài chén rượu, rốt cục không kiềm chế được, vội chạy ra khỏi phòng. Lý Hinh Phỉ vừa muốn đứng lên liền bị Phương Húc ngăn lại, "Tình cờ tôi cũng phải đi vệ sinh, có gì tôi giúp cô trông chừng cô ấy."