Chương 12

Mộ Băng nôn thốc nôn tháo trong nhà vệ sinh, dạ dày của cô như muốn trào hết ra ngoài. Từ trong nhà vệ sinh một người phụ nữ đi ra chuẩn bị rửa tay thì nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng này, cô nhanh chóng rửa tay vào một chiếc bồn khác rồi rời đi. Mộ Băng lau miệng, cô lảo đảo chuẩn bị rời đi, nhưng lại bị một người đè vào tường.

"Phương Húc, anh làm cái gì vậy?" Mộ Băng giãy dụa nhưng sức lực của Phương Húc quá lớn. Phương Húc cho rằng cô đang chơi trò lạt mềm buộc chặt với mình.

"Mộ Băng, cô nên cảm thấy may mắn khi được tôi nhìn trúng. Đêm nay chúng ta vui vẻ cùng nhau cô thấy thế nào?" Phương Húc nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Mộ Băng với ánh mắt dâʍ đãиɠ. Khi anh ta đang tưởng tượng cảm giác lúc chạm vào chỗ ấy sẽ như thế nào thì một nắm đấm từ đâu hướng đến khiến anh ta ngã nhào xuống mặt đất.

"Ngươi là kẻ nào? Ngay cả ta mà cũng dám đánh?" Phương Húc vội vàng đứng dậy, chuẩn bị đánh trả, "Hóa ra là anh sao?" Hắn không phục nhìn Kỷ Mạch: "Tôi mặc kệ anh là ai, đêm nay cô ta là của tôi!"

"Phương Húc, Mộ Băng là nữ nhân của tôi! Anh không thể trêu trọc vào! Đêm nay tôi sẽ khiến cho anh phải hối hận vì làm điều đó!" Kỷ Mạch ra lệnh cho đám người phía sau: "Đánh cho tôi! Phải khiến cho hắn không thể đứng dậy được thì thôi!"

Ở một nơi như quán bar, điều gì cũng có thể xảy ra!

Nơi đây thể loại mặt người dạ thú có rất nhiều!

"Buông ra! Tôi không say! Tôi thật sự không say!" Mộ Băng lảo đảo vừa đi vừa cởi đôi giày cao gót đang đi ở chân ra.

Kỷ Mạch tiến lên ngăn cản. Trời lạnh như vậy mà cô đi chân đất sẽ dễ bị cảm.

"Tôi không say! Tôi có thể đi được!" Mộ Băng còn chưa nói xong liền bị một lực bế lên: "Anh là ai? Thả tôi xuống! Đồ khốn khϊếp! Bỏ tôi xuống!" Trong đầu cô trở nên hỗn loạn, ánh mắt bởi vì men rượu nên không thể thấy rõ được đây là người nào.

Kỷ Mạch trực tiếp nhét Mộ Băng vào ghế phụ của xe sau đó thắt dây an toàn cho cô. Chiếc xe màu đen từ từ rời khỏi bãi đỗ xe.

"Uhm~ Ah ~ Thật thoải mái!" Trên giường Mộ Băng xoa bóp eo mình, cô giật mình cảm giác tay mình vừa chạm phải một thứ gì đó mềm mại, ấm áp, cục thịt? !

Không đúng! Chẳng nhẽ là!

Mộ Băng lập tức hét lên, khiến cho người đang nằm bên cạnh cô bởi vì hành động này của cô thiếu chút nữa ngã xuống đất. Hắn nhìn chằm chằm vào vẻ mặt đang khϊếp sợ của Mộ Băng với ánh mắt ủ rũ.

"Em tỉnh rồi sao?" Giọng khàn khàn của hắn khi vừa mới ngủ dậy khiến cho người khác phải say mê, "Em có biết ngày hôm qua em đã giày vò anh như thế nào không?" Hắn cố ý nhấn mạnh vào hai chữ giày vò.

"Cái gì. . . . . . Giày vò? Tôi sao? Tôi đã làm gì?" Mộ Băng ngập ngừng hỏi, cô muốn cắn đứt đầu lưới của chính mình.

Ai có thể nói cho cô biết tối hôm qua cô đã làm những gì không? Vì sao cô một chút cũng không nhớ?

Đang lo lắng đến vò đầu bứt tóc cô mới nhớ tới kiểm tra quần áo của mình. Quần áo của cô đã được thay. . . . . . Một bộ áo ngủ mới tinh, không phải của cô!

Điều này đại diện cho điều gì?

Tối hôm qua cô bị cưỡиɠ ɠiαи, hay là cô đi cưỡиɠ ɠiαи người khác?

Cho dù câu trả lời là gì.

Dường như kết quả đều giống nhau, tối hôm qua cô đã lăn lộn trên giường!

Mộ Băng vội đứng lên chạy ra phòng khách tìm điện thoại và khởi động máy. Chỉ trong một phút khi vừa bật máy lên, vô số cuộc gọi nhỡ hiện lên.

Ba mẹ cô và Lý Hinh Phỉ đều gọi tới.

"Con bé chết tiệt này, tối qua con làm gì vậy? Tại sao không nghe điện thoại của mẹ?" Giọng mẹ Mộ trầm xuống.

"Mẹ, thực xin lỗi tối hôm qua ở nhà bạn con lỡ uống hơi nhiều rượu." Mộ Băng ai oán nhìn người mới vừa đi ra khỏi phòng ngủ.

"Con ở nhà người bạn nào vậy? Phỉ Phỉ đã tìm con cả đêm!" Mẹ Mộ tức giận nói, lúc này điện thoại Mộ Băng không ngừng vang lên cuộc gọi của Lý Hinh Phỉ: "Mẹ, con sẽ giải thích cho người sau, giờ con cúp máy trước đã."

"Băng, tối hôm qua rốt cuộc cậu đã đi đâu? Cậu và Phương Húc cùng đi vệ sinh, hắn bị đánh cho nửa chết nửa sống phải khẩn cấp đưa đến bệnh viện còn cậu thì bị mất tích! Cậu có biết không tôi đã tìm cậu cả đêm." Lý Hinh Phỉ nói không ngừng vào điện thoại.

"Nếu tôi là bạn cô ấy điều tôi làm bây giờ không phải là oán giận, mà là ăn năn!" Đột nhiên đầu bên kia phát ra một tiếng của đàn ông làm cho Lý Hinh Phỉ lập tức quên đi lời mình định nói tiếp theo.

"Kỷ Mạch? Làm sao anh và Mộ Băng lại ở cùng một chỗ? Tối hôm qua là anh đưa Băng đi sao?" Lý Hinh Phỉ hỏi Kỷ Mạch.

"Nếu tôi không đưa cô ấy đi, chờ cô ấy bị bạn của cô sàm sỡ sao?" Kỷ Mạch nói xong liền cúp điện thoại.

"Cái gì? Sàm sỡ? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Này? Kỷ Mạch?" Đáp lại nàng chỉ là tiếng bíp không ngừng.

"Người vừa rồi anh nói là tôi sao?" Mộ Băng chỉ vào mũi của mình hỏi lại.

"Bằng không, Phương Húc phải chọc tức anh sao?" Kỷ Mạch đưa điện thoại di động cho cô, cô vội vàng bắt lấy.

"Tối hôm qua tôi thật sự có uống hơi nhiều rươu, cái gì cũng không nhớ rõ ." Mộ Băng hối hận nói, “Nhưng mà cảm ơn anh tối hôm qua đã cứu tôi."

"Vậy em tính cảm ơn anh như thế nào?" Kỷ Mạch nhướng mày nhìn cô, giọng điệu mờ ám.

"Tôi. . . . . ." Mộ Băng nhất thời nghẹn lời, cô chính là muốn hỏi, tối qua hai người bọn họ rốt cuộc có hay không xảy ra chuyện gì.

Kỷ Mạch nhìn nhìn vào trong ánh mắt cô thấy được mỗi khi chạm vào ánh mắt hắn thì ánh mắt cô liền nhanh chóng né tránh. Thông minh như hắn tự nhiên biết cô muốn hỏi cái gì, nhưng hắn cố tình cái gì cũng không nói.

"Em tính cảm ơn anh như thế nào?" Kỷ Mạch trên cao nhìn xuống cô, lùi bước ép sát cho đến khi cô không còn đường có thể trốn thoát.

"Tôi. . . . . . Tôi. . . . . ." Mộ Băng xấu hổ muốn chạy thoát.

"Tám giờ có lịch quay, hiện tại bảy giờ mười lăm, bây giờ em nấu cơm cho anh." Kỷ Mạch buồn cười nhìn Mộ Băng, lại liếc chiếc đồng hồ đắt tiền trên tay nói.

"Được." Mộ Băng vừa được giải thoát vội vàng đi vào phòng bếp."Bữa sáng kiểu Tây được không?" Một lúc sau Mộ Băng ló đầu ra hỏi lại.

Kỷ Mạch gật đầu, khóe môi không tự chủ nhếch lên một nụ cười làm say đắm lòng người.