Chương 10

Khi Mộ Băng trở về nhà với tâm trạng mệt mỏi, thấy trước cửa nhà có nhiều hành lý to nhỏ. Vừa nhìn thấy hai khuôn mặt quen thuộc, Mộ Băng đã vội chạy vào: "Ba mẹ, tại sao hai người đến đây không báo trước cho con một tiếng?" Mộ Băng ôm chầm lấy mẹ mình, nhìn khuôn mặt đã điểm một vài nếp nhăn của bà, nước mắt cô như muốn trào ra, "Mẹ vừa bảo ba con gọi điện thoại cho con nhưng không thấy ai bắt máy."

Mộ Băng vội vàng lấy điện thoại từ trong túi xách ra, mới phát hiện điện thoại không biết từ khi nào đã bị tắt máy.

"Trời lạnh đừng đứng ở bên ngoài nữa, Băng còn đang ốm." Ba Mộ nói.

"Ba, người cũng phải nói với mẹ chứ, con chỉ là sốt một chút không đến nỗi nghiêm trọng. Còn làm phiền hai người phải đến đây" Mộ Băng rót hai cốc nước ấm đưa cho ba mẹ.

"Mẹ còn không phải là lo lắng cho con sao, từ nhỏ con đã ít khi bị ốm nhưng chỉ cần bị ốm một chút thì rất nghiêm trọng." Mẹ Mộ nói xong liền như muốn khóc. Bà nhìn con gái mình một hồi lâu, rồi sờ cánh tay mảnh khảnh của cô: "Tại sao con lại gầy thế này?"

"Không gầy, buổi sáng con vừa cân, không gầy cũng không béo." Mộ Băng vội nói.

"Con quay phim vất vả, liền ăn nhiều một chút cho có dinh dưỡng nếu không cơ thể làm sao chịu được?" Mẹ Mộ nén giận nói.

"Con hiểu rồi." Mẹ Mộ nói xong vội mở ra tủ lạnh lấy đồ ra thì nhìn thấy bên trong rỗng tuếch, nước mắt lưng tròng. Mộ Băng nhìn vẻ sửng sốt của mẹ, vội nói: "Mẹ, con gái của mẹ bây giờ đã trở thành ngôi sao lớn rồi, sao có thể ở nhà nấu cơm được? Ở bên ngoài mỗi bữa đều thịt cá ăn rất ngon miệng."

"Chính là như vậy à." Mẹ Mộ cười nói: "Mẹ và ba con lần này đến mang theo rất nhiều đặc sản."

"Cám ơn mẹ." Mộ Băng vội giúp đỡ đem hành lý kéo vào phòng ngủ cho ba mẹ, ba Mộ cũng phụ giúp cô mang vào: "Ba mẹ hai người đã ăn gì chưa?"

"Chúng ta đã ăn một chút khi vừa xuống tàu rồi, Băng Băng con đã ăn chưa?" Mẹ cô đau lòng hỏi.

"Con ăn cơm rồi thì mới trở về đây, chỉ là con sợ ba mẹ chưa ăn." Mộ Băng vội vàng mẹ đang bận rộn ra ghế sô pha ngồi, "Ba, người khuyên mẹ nghỉ ngơi một chút, mới đến đã muốn làm cái này cái kia."

Không để ba Mộ nói gì, mẹ cô liền vội vàng nói: "Mẹ còn không phải đau lòng cho con gái của mình sao, lang thang ở bên ngoài một mình, cũng không biết chịu bao nhiêu khổ cực. Mẹ chỉ mong con có một cuộc đời bình an thôi."

"Mẹ ơi, người đừng lo lắng nhiều con gái bây giờ vẫn sống tốt. Nhưng con vẫn nhớ tới ba mẹ, nhớ những ngày còn nhỏ được ở bên ba mẹ." Mộ Băng làm nũng chui vào lòng mẹ.

"Đã lớn như vậy rồi, còn làm nũng với mẹ à, không sợ người ta chê cười sao." Mẹ Mộ bật cười, không khí ấm áp hơn rất nhiều.

"Ai dám chê cười con, ba người chê cười con sao?" Mộ Băng hướng tới ba Mộ le lưỡi.

"Đồ trẻ con." Ba Mộ cười cười nhéo mũi Mộ Băng.

"Ba mẹ đi ngủ sớm một chút đi, thời gian cũng không còn sớm nữa." Mộ Băng đứng lên.

"Băng Băng ngày mai có bận không?" Mẹ cô hỏi.

"Có, mai con phải quay “Tuyệt Luyến” rồi"

Bên này bầu không khí vui vẻ bao nhiêu thì phía bên biệt thự Kỷ Mạch u tối bấy nhiêu.

Trên trán Kỷ Mạch chảy nhiều mồ hôi, lông mày hắn cau lại, trên cổ cũng lấm tấm mồ hôi, hắn thu mình trong chăn: "Mẹ, mẹ. . . . . ."

Hắn òa khóc liên tục gọi mẹ, từ trong mơ lập tức tỉnh dậy, dưới ga trải giường đã ướt đẫm một mảng.

Hắn lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt, nhìn xuyên qua anh trăng hắn có thể thấy hình ảnh chật vật của mình. Những hình ảnh trong quá khứ bỗng hiện ra rõ ràng trước mắt hắn.

Đó là một đêm mưa giông sấm chớp, khi đó Kỷ Mạch chỉ mới có bảy tuổi.

Kỷ Mạch quỳ trên mặt đất, một lúc sau cánh cửa cuối cùng cũng mở ra, nhưng người xuất hiện lại không phải ba hắn mà người ra là Quý Ngạo khi đó mới năm tuổi.

"Những người khác đâu?" Kỷ Mạch đứng lên, quần áo trên người bị ướt đẫm, một trẻ mới bảy tuổi, nhưng giọng nói lại lạnh như băng làm cho người ta không khỏi cảm thấy khϊếp sợ.

"Tôi không biết người anh cần tìm là ai, nhưng nơi này là nhà của tôi. Anh đã náo loạn ở đây hơn nửa đêm, tin hay không tôi gọi bảo vệ tới đây bắt anh đến đồn cảnh sát?" Tuy rằng Quý Ngạo khi đó cũng mới chỉ có năm tuổi, nhưng từ nhỏ đã có tính kiêu ngaoh.

"Ta muốn tìm ba, không tìm ngươi!" Kỷ Mạch nghĩ đến người mẹ đang bệnh ở nhà nhân, trong lòng đau đớn phát điên lên.

"Đó là ba ta! Chứ không phải ba ngươi." Cậu bé năm tuổi nóng nảy chạy ra ngoài, một tay đẩy ngã Kỷ Mạch trên mặt đất, hai người bắt đầu đánh nhau.

Lúc này Lăng Vũ mẹ Quý Ngạo ở trong nhà nghe thấy tiếng động liền chạy ra, thấy con trai bảo bối của mình đang đánh nhau với một đứa trẻ xa lạ liền nhanh chóng gọi bảo vệ tới, bắt lấy Kỷ Mạch.

Lúc này Lăng Vũ nhìn thấy bộ dạng nổi điên của Kỷ Mạch, đột nhiên như là nhớ tới cái gì, "Ngươi là Kỷ Mạch?"

"Bà không được phép gọi tên tôi! Thật ghê tởm!" Kỷ Mạch liều chết giãy dụa trên tay bảo vệ."Quý Ngạo, hiẹn tại ngươi đang có những gì trong tương lai ta sẽ lấy đi của ngươi tất cả!" Hắn chạy trốn trong cơn mưa lạnh giá.

"Mẹ! Mẹ!" Kỷ Mạch về đến nhà, hắn thấy mẹ đang thở hổn hển, hấp hối.

"Con trai, mẹ sợ là không thể tiếp tục nhìn con lớn lên, không thể nhìn thấy con cưới vợ." Nàng nói một câu đứt quãng thật lâu, bàn tay thô ráp của nàng bị Kỷ Mạch nắm lấy, "Kỷ Mạch, là mẹ có lỗi với con, không thể cho con một gia đình đầy đủ, là mẹ không tốt, con nhớ rằng. . . . . . Không cần hận ba con!" Nói xong, tay nàng liền rơi xuống.

"Mẹ! Mẹ!" Kỷ Mạch gào khóc thất thanh, "Ta muốn gϊếŧ hắn! Gϊếŧ hắn!" Đôi mắt Kỷ Mạch hiện lên một tia tàn độc: "Mẹ! Cầu xin người! Người hãy tỉnh lại được không! Về sau Mạch Mạch sẽ ngoan ngoãn nghe lời người nói, không bao giờ ... Chọc giận người nữa! Mẹ! Mẹ!"

"Mẹ." Kỷ Mạch vuốt tấm hình duy nhất mà hắn cùng với mẹ chụp chung với nhau, bên trong hai người cười vô cùng đẹp. Tựa như đêm tối có vẻ cũng không lạnh lùng, vô tình như mọi người thường nghĩ.

"Mẹ, người hãy chờ con, con sẽ khiến cho bọn hộ phải chịu tất cả những gì mà họ đã gây ra với chúng ta!" Kỷ Mạch chạm nhẹ vào gương mặt người phụ nữ trong bức ảnh, đôi mắt dịu dàng đến nỗi làm cho ánh trăng đang ẩn mình trong đám mây cũng phải thẹn thùng.