Chương 9

Khi chiếc xe đen chạy về hướng con đường mà Mộ Băng hoàn toàn xa lạ, cô đã trở nên bối rối hoàn toàn: "Đây là. . . . . . Chúng ta đi đâu ăn cơm vậy?" "Không phải nói anh là người quyết định rồi sao?" Kỷ Mạch không nhìn Mộ Băng, tập trung lái xe, trong giọng nói lộ ra một ý vị khác.

"Đúng vậy, nhưng. . . . . ." Mộ Băng bỗng cảm thấy có chút bất an.

"Em có biết nấu cơm không?" Kỷ Mạch lơ đãng hỏi.

"Tôi biết một chút." Chỉ là cô mấy năm rồi chưa nấu cơm, Mộ Băng không biết hắn hỏi là có ý gì.

"Vậy là tốt rồi." Kỷ Mạch vừa lòng gật đầu.

Khi chiếc xe đi vào bãi đậu xe, Mộ Băng vẫn không biết được chính mình sắp phải đối mặt với chuyện gì.

"Đi thôi." Kỷ Mạch nhìn Mộ Băng nói.

"Ồ. Được rồi." Mộ Băng lúc này dường như mới hiểu được mục đích của Kỷ Mạch.

Căn biệt thự to lớn được bao phủ bởi hai tông chủ đạo là đen và trắng.

"Anh thích ăn món gì?" Mộ Băng vừa vào cửa liền mở miệng hỏi.

"Nấu một chút cháo đi, anh có chút nhớ hương vị của nó." Kỷ Mạch nói xong liền cởϊ áσ khoác treo lên giá, nhưng vừa rồi thấy được hắn cố ý làm động tác chậm hơn bình thường. Mộ Băng liếc mắt nhìn rồi vội vàng ngoảnh mặt đi.

"Vậy anh chờ một chút." Mộ Băng sau đó bắt đầu bận rộn không ngừng ở trong bếp.

Nghe thấy tiếng động từ phòng bếp phát ra, Kỷ Mạch nhìn vào thấy dáng vẻ bận rộn ở bên trong của Mộ Băng. Cô mặc một chiếc tạp dề, mái tóc dài được cô buộc gọn phía sau, bộ dáng làm cho hắn nhớ tới người mẹ quá cố của mình.

Mộ Băng quay đầu lại lại trùng hợp đυ.ng phải ánh mắt của Kỷ Mạch, cô thấy trong đó toát lên sự đau xót: "Trong đây đều là mùi của gia vị, anh mau đi ra ngoài đi, đợi khi nào xong tôi sẽ gọi." Mộ Băng ôn hòa cười nói.

Những lời nói này thật quen thuộc, trước kia khi mỗi lần hắn chuẩn bị đi vào phòng bếp giúp mẹ, mẹ hắn đều nói như thế này rồi đẩy hắn ra ngoài.

Kỷ Mạch một lần nữa đóng cửa lại, trở lại phòng khách, bật TV lên, hắn không ngừng đổi kênh, nhiều kênh trong đó là quảng cáo, lúc này phía dưới góc phải màn hình hiện lên dòng chữ “Duệ Vương”.

Bộ phim lúc này là cảnh công chúa "Vân tiêu" đang trò chuyện cùng người phò mã, còn chưa hiểu rõ cốt truyện thì môi hai người đã dính vào nhau. Lúc này không hiểu sao trong lòng Kỷ Mạch có chút khó chịu.

Hàng cúc áo sơ mi của hắn được cởi ra để lộ ra khuôn ngực trắng nõn săn chắc, làm cho người ta nhịn không được muốn sờ vào.

Một lúc sau trên bàn đã được bày ra một bàn thức ăn thơm phức, Mộ Băng mới đi ra ngoài phòng khách, "Cái kia. . . . . ." Cô muốn gọi Kỷ Mạch vào ăn cơm, mới đột nhiên phát hiện ra cô chưa bao giờ gọi tên của hắn: "Kỷ Mạch ăn cơm thôi."

Mộ Băng nhíu mày khi ngửi thấy khắp người mình là mùi dầu mỡ. "Em đi tắm rửa trước đi, anh chờ em." Kỷ Mạch nhìn thấy cô nói.

"Ừm, vậy thì được thôi." Mộ Băng gật đầu. Khi Mộ Băng tắm xong, khuôn mặt của cô bỗng đỏ lên. Cô quên mất là mình không mang quần áo để thay!

"Cốc cốc." Kỷ Mạch gõ cửa phòng tắm sau đó một giọng nói ở ngoài cửa vang lên, "Trong túi có quần áo."

Mộ Băng không biết vì sao Kỷ Mạch lại biết cô không có quần áo. Trong túi có một bộ đồ lót gợi cảm và một chiếc váy cổ chữ V khoét sâu xuống ngực.

Khi Mộ Băng từ phòng tắm đi ra đã thấy Kỷ Mạch xuất hiện ở trước mắt. Kỷ Mạch nhìn qua rồi nói: "Em không thích hợp với phong cách quần áo này." Không mặn không nhạt.

Mộ Băng liếc nhìn Kỷ Mạch, cũng không phải đồ cô mua.

Kỷ Mạch lại liếc nhìn Mộ Băng, thật vất vả mới thu hồi tầm mắt. Lúc này Tiêu Hà nhắn tin tới: “Chúc ông chủ ngủ ngon.”

"Thế nào?" Mộ Băng tò mò hỏi khi thấy Kỷ Mạch cắn một miếng thức ăn: "Cũng không biết có hợp khẩu vị của anh không, nhưng khẩu vị của tôi tương đối thanh đạm."

"Vô cùng ngon." Khẩu vị của hắn cũng rất thanh đạm, khẩu vị của mẹ hắn cũng vậy, hôm nay là ngày giỗ của mẹ hắn.

"Kính cong."

Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên, không hiểu sao trong lòng Mộ Băng có chút lo lắng. Kỷ Mạch nhìn cô một cái rồi bước ra ngoài mở cửa.

"Tại sao cô lại đến đây?" Kỷ Mạch lạnh lùng hỏi.

Mộ Băng dường như đoán được người nào vừa tới, cô bình tĩnh ăn cơm. Chuyện của bọn họ cũng không liên quan gì đến cô.

"Đương nhiên là cùng với anh bàn kế hoạch hợp tác. Anh không thể mời em vào nhà sao?" Đường Uyển nhẹ nhàng cười nói.

"Có chuyện gì có thể nói qua điện thoại." Kỷ Mạch không chút khách khí chuẩn bị đóng cửa.

Từ ngoài cửa Đường Uyển trực tiếp nhìn thấy Mộ Băng đang ăn cơm ở bên trong, trong ánh mắt tràn ngập sự phẫn nộ: "Mộ Băng, tại sao cô lại ở chỗ này?" Nàng không để ý Kỷ Mạch ngăn cản, trực tiếp xông vào.

"Nếu là khách, đây là biệt thự của Kỷ Mạch không tới lượt cô chất vấn tôi, nhưng nếu cô là nữ chủ nhân nơi này thì. . . . . ." Mộ Băng cười nhìn Đường Uyển, "Nhưng có vẻ không giống."

"Cô!" Đường Uyển khó chịu: "Tại sao Mộ Băng lại ở nhà anh? Hai người ở cùng nhau sao?" Đường Uyển vừa nói vừa trừng mắt nhìn Mộ Băng giống như đang nói: Cô là một hồ ly tinh!

"Nếu muốn nói về chuyện hợp tác thì vừa rồi tôi đã nói rất rõ ràng! Nếu không còn chuyện gì khác thì cửa ở bên kia, không tiễn." Kỷ Mạch không thèm nhìn cô ta một chút, nếu không bởi vì cô ta còn có chút giá trị có thể lợi dụng. . . . . .

"Em nghĩ là anh đã quên mất điều kiện của em rồi phải không?" Đường Uyển đứng cạnh Kỷ Mạch cười, ngón tay trỏ mảnh khảnh đặt lên chiếc cằm của Kỷ Mạch, môi đỏ mọng muốn chạm vào đôi môi mỏng của hắn. Kỷ Mạch chán ghét né tránh.

"Còn không đi sao? Chẳng lẽ còn muốn xem cảnh hấp dẫn hơn sao?" Đường Uyển ngồi ở tên đùi Kỷ Mạch lộ ra cặp đùi trắng như tuyết. Đối với sự cự tuyệt lạnh lùng của Kỷ Mạch nàng nhìn chằm chằm vào Mộ Băng.

"Hai người cứ tiếp tục, tôi sẽ không quấy rầy nữa." Mộ Băng vội vàng đi ra khỏi biệt thự.

Tiêu Hà nhận được một tin nhắn ghi là: Sắp xếp gặp phó tổng Ngô vào ngày mai.