Chương 9: Kẹo sữa

Ôn Lê theo bản năng gật đầu, sau đó lại lập tức phản ứng lại, lấy một tờ giấy nháp sạch sẽ đặt lên bài thi.

Tờ giấy trắng tinh ngăn mấy dấu gạch chéo phía sau lại, cô cụp mắt nói: "Viết ở đây đi.”

Lúc giữa giờ, trong phòng học âm thanh người đến người đi ồn ào, bên tai Ôn Lê vang lên lại là âm thanh dễ nghe như tiếng đàn vi-ô-lông của nam sinh.

Đề làm không dài, kiến thức liên quan rất phức tạp, Bùi Tri Tự đem từng bước phân tích đề làm đều cẩn thận viết xuống, lại đem công thức định lý cần dùng liệt kê chỉnh tề ở bên cạnh. Đồng thời, mỗi khi nói xong một chỗ anh cũng sẽ dừng lại cho đủ thời gian để ba người tiêu hóa lý giải.

Ngón tay anh thon dài, móng tay sạch sẽ chỉnh tề, trên lưỡi liềm nhỏ màu trắng của anh là màu hồng nhạt khỏe mạnh. Ôn Lê nhìn cây bút trong tay anh, có chút ngây người.

Hai người ở bàn sau đang dùng sách vở đùa giỡn, lơ đãng đυ.ng vào, đẩy bàn về phía trước một chút, Bùi Tri Tự đứng ở phía sau cô không dự liệu mà dựa vào phía trước, l*иg ngực cứng rắn của nam sinh đυ.ng vào lưng cô.

Bùi Tri Tự vốn đặt tay trái lên lưng ghế của cô, hiện tại khoảng cách giữa hai người hoàn toàn rút ngắn, thoạt nhìn rất giống như đang ôm cô vào lòng. Mà sự thật cũng đúng là như thế, bởi vì cô có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở của anh rơi vào sau tai cô khi nói chuyện.

“Không sao chứ?” Bùi Tri Tự nghiêng đầu hỏi cô.

Ôn Lê ngẩng mặt lên muốn trả lời, nhưng bởi vì anh ở gần như vậy mà đỏ mặt: “Không sao...”

Hai người ngồi phía sau đương nhiên biết mình không cẩn thận đυ.ng phải người, vội vàng đặt bàn xin lỗi anh: "Thật ngại quá Bùi Tri Tự! Hai chúng tôi đùa giỡn không cẩn thận đυ.ng cái bàn phía trước.”

Bùi Tri Tự thản nhiên trả lời không có việc gì, sau đó xoay người, tự nhiên khôi phục lại khoảng cách xã giao lễ phép vừa rồi, tiếp tục giảng bài.

Đoạn nhạc đệm nhỏ này hoàn toàn kéo suy nghĩ của Ôn Lê trở lại bài thi, cho đến khi chuông chuẩn bị sắp vang lên, Bùi Tri Tự mới dừng bút hỏi: "Còn chỗ nào không rõ không?"

Viên Mộng bên cạnh lắc đầu tỏ vẻ không có, anh liền nghiêng mặt nhìn về phía Ôn Lê.

Nói chuyện ở khoảng cách gần mặt đối mặt như vậy, để cho cô có thể nhìn thấy rõ lông mi thật dài của đối phương, không thể không nói, Bùi Tri Tự thật sự rất đẹp trai, mà loại đẹp mắt này cũng không có chút hợm hĩnh ngông cuồng nào thường có ở trong độ tuổi này, mà là giống như nhân vật chính trong phim truyền hình có cảm giác là một thiếu niên sạch sẽ trong sáng.

Đối phương còn đang chờ mình đáp lại, Ôn Lê dời tầm mắt nhẹ nhàng lắc đầu, đưa ra phản hồi thành thật: "Không có, cám ơn cậu.”

Bùi Tri Tự thở phào nhẹ nhõm, cười nhạt nói: "Tôi giảng dễ hiểu là được rồi.”

Hàn Tử Hách ghé vào bàn đối diện bắt đầu không vui: "Anh Tự, anh thật không công bằng, sao lại bỏ sót tôi, không hỏi tôi hiểu rõ chưa?"

Bên này Bùi Tri Tự còn chưa nói chuyện, Viên Mộng đã đem sách bài tập trong tay đắp lên mặt hắn: "Ai muốn quản cậu nghe hiểu hay không, nghe không hiểu trở về chỗ ngồi chính mình xem lại đi, trở về đi, đã tới giờ học rồi đừng có lại chỗ tôi!"

"Xí, Viên hai mí mắt to. Không phải vừa mới nói đùa cậu là đồ ngốc, cậu lại tức giận với tôi!"

Viên Mộng không để ý tới hắn, tay đặt ở trên sách bài tập ấn mạnh hơn một chút, chỉ nghe được hắn ở phía sau lảm nhảm.

Lực chú ý của hai người đều không ở trên bài thi, Bùi Tri Tự bên cạnh lại chưa đi, ngược lại còn nói chuyện ngày hôm qua.

"Cám ơn vì cây dù và sữa tươi của cậu, dù thì tôi để vào trong bàn của cậu, đừng quên lấy."

Ôn Lê sững sờ gật đầu, nhỏ giọng nói một câu: “Đừng khách sáo.”

Chuông vào học rất nhanh vang lên, trong phòng học cũng nhanh chóng khôi phục lại an tĩnh, Ôn Lê đưa tay vào trong bàn muốn sờ cây dù, đầu ngón tay lại chạm vào thứ khác bên cạnh dù.

Lấy đồ ra xem, là một gói kẹo sữa và một chai sữa bò cô thích nhất.

Cô theo bản năng quay đầu nhìn về phía sau, đúng lúc Bùi Tri Tự lấy sách từ trong cặp sách ngẩng đầu lên.

Tầm mắt hai người chạm vào nhau, đối diện với cô nở nụ cười.

Bên ngoài trời vừa vặn, lúc này đang có vài tiếng chim sẻ hót líu lo, dưới ánh mặt trời ôn hòa, Bùi Tri Tự cong mắt cười lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề.

Trong hành lang có tiếng bước chân của giáo viên dần dần đến gần, Ôn Lê vội vàng xoay người ngồi ngay ngắn, nhưng lỗ tai nhỏ nhắn màu hồng phấn lại bán đứng tâm tình của cô lúc này.

Làm sao bây giờ, trái tim giống như đột nhiên bang bang đập loạn nhảy dựng lên.