Chương 10: Chia nhóm

Trong đầu còn đang suy nghĩ tại sao Bùi Tri Tự lại cho cô một túi kẹo sữa và chai sữa trong ngăn kéo, giáo viên vật lý tay cầm sách giáo khoa và cùng bài thi, tay kia cầm bình giữ nhiệt từ cửa đi vào.

Một mảnh nhỏ ai oán gào thét vang lên, có người nửa đùa nửa thật mà hô lên :"Thầy La, lần trước thầy chiếm tiết tiếng Anh còn chưa có trả đâu!”

“Hắc! Em kia!" La Huy lấy tay chỉ vào nam sinh đang nói chuyện kia: “Người có học thức sao có thể gọi là chiếm! Cái này gọi là tận dụng thời gian hợp lý!”

Trong phòng học có mấy tiếng xì xào yếu ớt, không ít người bĩu môi cất sách tiếng Anh vào cặp sách, lại rút đề vật lý từ trong bàn ra.

Đám trẻ con này xem ra là bị đả kích bởi kết quả kiểm tra hàng tuần, một đám cũng không muốn đối mặt với kết quả vô cùng thê thảm. La Huy cũng không trêu chọc bọn họ nữa, mở bình giữ nhiệt uống một ngụm nước, cho bọn nhỏ chút hy vọng chờ đợi: "Được rồi, vừa rồi là trêu các em thôi, tiết này là chủ nhiệm lớp các em có việc nên đổi với thầy, cũng không phải chiếm giờ, tiết vật lý cuối cùng buổi chiều sẽ trả lại tiếng Anh cho các em.”

Chuyện các thầy cô đổi lớp thường xảy ra, chuyện này rất bình thường, mấy học sinh kia cũng chỉ là ngoài miệng nói mà thôi, nên lên lớp vẫn phải lên.

Thời gian một tiết cũng không thể giảng xong cả bài thi, cho nên giảng xong phần trắc nghiệm, La Huy liền buông bài thi xuống, ngược lại mở sách luyện tập ra, dự định lợi dụng chút thời gian còn lại, giảng một chút bài tập ngày hôm qua còn lại.

Vừa mới vẽ xong bản đồ trên bảng đen, đại biểu môn vật lý cũng vừa vặn ôm bài tập cả lớp trở về, La Huy cầm lấy quyển bài tập cố ý đặt ở trên cùng đã chấm xong, hướng về phía cả lớp mở ra nhắc.

"Các vị à, tuy rằng vật lý không yêu cầu chữ viết nghiêm ngặt như ngữ văn và tiếng Anh, nhưng ít nhất các vị làm ngay ngắn một chút để tôi chấm bài cũng không tốn sức! Trong tay tôi đây là sách bài tập của Ôn Lê, tan học các vị rảnh rỗi cầm đi xem, bài tập như vậy trước tiên không nói có chính xác hay không, ít nhất nhìn qua khiến người ta cảm thấy thoải mái."

Từ khi đến ban 11 tới nay, đây là lần đầu tiên Ôn Lê được giáo viên chỉ đích danh khích lệ trước mặt cả lớp, lúc La Huy vừa rồi nói tên cô, ánh mắt của rất nhiều người cũng đã theo bản năng nhìn về phía cô. Ôn Lê rất không quen loại cảm giác bị chú ý này, cô cúi đầu, hai tay đặt ở trên bàn nhẹ nhàng gãi đầu ngón tay.

Cô không biết diễn tả cảm giác của mình thế nào trước lời khen như vậy, bởi vì vật lý cũng không giống ngữ văn, chữ viết tinh tế và gọn gàng được coi như là yếu tố vô hình để lấy điểm, còn vật lí giáo viên chấm chỉ xem công thức vận dụng và đáp án cuối cùng của bạn có chính xác hay không, cũng không phải chữ viết đẹp là có thể đạt điểm.

Cũng may La Huy cũng không tiếp tục nói gì về chuyện này, rất nhanh bảo đại biểu phát bài tập xong, liền xoay người nói tiếp đề bài tập trên bảng đen.

Đại khái là do thứ sáu, chương trình học cả ngày trôi qua đặc biệt nhanh trong sự chờ mong của mọi người.

Trái tim mọi người đã sớm bay về phía cuối tuần, cho nên chủ nhiệm lớp tiếng Anh là Lư Dao cuối cùng vừa khép sách lại, chuông tan học còn chưa vang lên, trong lớp đã vang lên tiếng thu dọn cặp sách.

“Ôi chao, còn chưa có tan học đâu, tôi còn có chuyện khác chưa nói, các em cứ gấp như vậy là muốn về sao?" Lư Dao tuổi cũng không lớn, bởi vì là từ nhỏ nhảy lớp, cho nên cho dù đã có ba năm dạy học kinh nghiệm, nhưng so với đám nhỏ trong lớp này cũng không hơn bao nhiêu tuổi cả.

Tính cách của cô hướng ngoại, tiết tiếng Anh khô khan dưới sự giảng giải của cô cũng không cứng nhắc nhưng cũng không thú vị, cho nên các học sinh rất thích cô, hơn nữa tuổi tác xấp xỉ, nói chuyện cũng không gò bó như vậy.

Nghe cô nói còn có chuyện khác chưa nói, một đám nhóc con vội vã hò hét chuẩn bị về nhà đều dừng động tác, đồng loạt nhìn về phía cô, ánh mắt đều tràn ngập chờ mong.

"Chủ nhiệm, có phải muốn nói chuyện ngày nghỉ Quốc Khánh không? Quốc Khánh chúng em cấp ba nghỉ mấy ngày? Cũng là bảy ngày sao?"

“Biết ngay là hỏi chuyện ngày nghỉ.” Lư Dao liếc với ánh mắt không tán thành: "Nếu các em vội hỏi như vậy, vậy trước tiên nói cái này, Quốc Khánh đích thật là nghỉ bảy ngày, thế nhưng trước đại hội thể dục thể thao mùa thu thì các em phải thi giữa kỳ."

“Trước kia đều là đại hội thể dục thể thao xong cho nghỉ rồi mới thi mà, nào có sớm thi như vậy."

“Đúng vậy đúng vậy, vậy không phải chỉ còn hơn một tuần để ôn tập sao?”

Nghe được trước thể dục thể thao sẽ phải thi, ánh sáng trong mắt không ít người thoáng chốc ảm đạm xuống, cỗ sức lực sốt ruột về nhà cũng không còn.

Chờ mọi người oán giận xong thanh âm dần dần nhạt đi, Lư Dao mới tiếp tục nói: "Nếu biết sắp phải thi giữa kì, thì thừa dịp mấy ngày nay bắt đầu tranh thủ củng cố kiến thức ôn tập thật tốt, thi tốt đến lúc đó nghỉ các em cũng không có gánh nặng bất kì cái gì."

Nói đến đây, Lư Dao lấy ra một mảnh giấy đưa cho các bạn học ở hàng đầu sát tường, ý bảo đối phương dán tờ giấy lên vách ngăn trong suốt trên tường.

"Vì vậy, để các bạn phát huy tối đa điểm mạnh của mình trong kỳ thi và cải thiện những thiếu sót của mình, tôi cũng chia mỗi bạn thành các nhóm như học kỳ trước, và các nhóm được viết trên bảng này, mọi người trong nhóm đều có những môn học riêng mà họ giỏi, và bốn người các bạn có thể giúp đỡ nhau học tập theo nhóm tốt hơn."

Như là nghĩ tới cái gì, Lư Dao nhìn Ôn Lê đang ngồi yên lặng ở hàng ghế thứ ba: "Phùng Thanh Nhã tạm thời chưa trở lại, Ôn Lê em ở lại nhóm trước kia của em ấy, cùng lớp trưởng Bùi Tri Tự mấy người bọn họ cùng một chỗ, cũng vừa vặn em cùng Phùng Thanh Nhã đều có thành tích nổi bật về tiếng Anh, cho nên tôi cứ như vậy sắp xếp, những người khác cũng sẽ không bị gián đoạn."

Đây là lần thứ hai hôm nay bị gọi tên trong lớp, và Bùi Tri Tự trước đó không lâu mới giảng bài cho cô được gọi tên cùng nhau, Ôn Lê vội vàng cúi đầu, ánh mắt lại thoáng nhìn bao bì màu trắng lộ ra trong bàn.

Đó là kẹo sữa mà cô sờ thấy trong ngăn bàn vào buổi sáng.

Góc trên bên phải gói đã bị cô mở ra, bên trong thiếu hai viên kẹo.

Một viên cho Viên Mộng ngồi cùng bàn, mà viên kia, đang bị cô lặng lẽ ngậm ở trong miệng.

Mùi thơm của kẹo sữa và xúc cảm mềm mại hòa tan kí©h thí©ɧ vị giác, cũng va chạm vào vách trong khoang miệng.

Ôn Lê mím môi, không dám quay đầu nhìn về hướng đó.