Chương 8: Viết ở đây được không?

Ôn Tuyết nhướng mày quay mặt lại: "Học kỳ trước ba mẹ không có ở đây, không phải là chị đến trường họp phụ huynh cho em sao, vừa lên lầu đã có bảng xếp hạng 100, ảnh cậu bé này chụp rất đẹp, nhìn một cái liền nhớ rõ.”

Ôn Lê không lên tiếng, theo miêu tả của chị gái ngược lại nhớ tới tấm ảnh kia, trong trí nhớ, tấm ảnh giấy chứng nhận kia dán trên bảng chưa được bao lâu đã không thấy bóng dáng.

"Tiểu Lê, tập vẽ tranh của em đâu?" Ôn Tuyết nhìn qua một khu vực nào đó trên giá sách, nhìn thấy chỗ đó rõ ràng trống không.

Ôn Lê không nhìn về phía đó, cắn môi dưới cúi đầu tiếp tục đọc sách.

“Tập tranh.... Vẽ đầy rồi em cất đi rồi.”

“À, tập tranh kia em dùng cũng rất lâu rồi." Ôn Tuyết buông sổ ghi chép vừa rồi tiện tay cầm xuống, nói: “Ngày mai chị lại đi mua cho em một tập tranh mới, bìa dày hơn chắc chắn hơn, chúng ta sẽ vẽ lên cái mới.”

“Chị cảm giác đã lâu rồi em không vẽ tranh, mấy món này cái gì cũng không động qua." Ôn Tuyết đưa tay gạt cọ vẽ trong góc dưới, tiếp tục nói: “Mấy thứ vẽ tranh này không dùng được thì nói với chị, tuy rằng chị không kiếm được nhiều tiền như ba mẹ, nhưng vẫn có thể gánh vác được những thứ này, lần sau thiếu cái gì không cần nói với hai người bọn họ, gửi tin nhắn cho chị là được.”

Ôn Lê nhẹ nhàng ừ một tiếng, ánh mắt dừng ở một chỗ trên bài thi không nói gì nữa.

Chị vừa thấy em gái toàn tâm toàn ý vùi đầu vào học tập, cũng rất biết ý không quấy rầy nữa, giơ tay sờ sờ mái tóc mềm mại của Ôn Lê, để lại một câu ‘vậy em đọc sách đi, đừng học quá muộn nghỉ ngơi sớm một chút’, xoay người ra khỏi phòng.

Ôn Tuyết đi rồi, Ôn Lê mãi cho đến khi mắt bắt đầu cay xè, cô mới chớp mắt mấy cái, cúi người ghé vào trên bàn.

Chị gái nói đến tập tranh mà cô đã dùng từ rất lâu rồi, là năm cô vừa lên trung học chị dùng tiền làm công nhân nghỉ hè mua cho cô. Cô đương nhiên rất quý trọng quyển sổ kia, vừa mới nhận được đã nghiêm túc gói kỹ bìa.

Quyển tranh kia làm bạn với cô gần sáu năm, bên trong có rất nhiều bức tranh minh họa trí tưởng tượng phong phú của cô bắt đầu từ năm mười ba tuổi, cô rất quý trọng quyển tranh ghi lại thanh xuân của mình, nhưng lại ném nó vào trong thùng rác vào mấy tuần trước.

Ngày hôm đó là ngày có kết quả bài kiểm tra hàng tuần đầu tiên của lớp 12, kỳ thật nội dung bài thi cũng không phải quá khó, hoàn toàn là một bài kiểm tra đo lường cho cả tuần học tập, nhưng kết quả của môn vật lý và sinh học của Ôn Lê rất thê thảm, thậm chí vật lý cũng không đạt tiêu chuẩn.

Mà ngay khi cô chuẩn bị đến phòng làm việc của giáo viên, vừa vặn nghe thấy chủ nhiệm ban 10 và chủ nhiệm ban 11 nói chuyện phiếm.

Đương nhiên, nói chính xác hơn một chút, phần lớn đều là thầy Lương ban 10 đang nói.

Thầy Lương nói thầy dự liệu được sau khi Ôn Lê vào ban 11 thành tích sẽ trượt dốc, xếp hạng từ dưới đếm lên là trong dự liệu, thầy còn nói chuyện Ôn Lê thích vẽ tranh làm chậm trễ việc học tập, nếu không đi theo con đường sinh viên nghệ thuật, thì chuyện lớp 12 nên làm thì nên làm. Ngoại trừ ảnh hưởng của sự thay đổi lớp học và phong cách giảng của giáo viên khác nhau, chủ yếu vẫn là trong lòng đứa nhỏ này có chút chưa xác định được cái cần ưu tiên trước, mỗi ngày không có việc gì liền ôm bản vẽ vẽ tranh, thứ này về sau lại không thể làm ra cơm ăn được, vẫn là nên dành nhiều thời gian học tập thật tốt mới là lẽ phải.

Nói thật, ba cô tự mình mở một công ty, mẹ thiết kế ra một bức tranh cũng có thể đáng giá rất nhiều tiền, trong nhà cũng không thiếu tiền, cho dù cô cùng Ôn Tuyết cả đời cái gì cũng không làm, trong nhà cũng có thể nuôi nổi.

Nhưng lúc ấy nghe thầy Lương nói, hơn nữa thành tích rõ ràng trượt dốc, thật sự mang đến cho Ôn Lê cảm xúc chấn động không nhỏ. Cho nên lúc ấy cô cũng không hỏi đề, xoay người trở về lớp lấy tập tranh từ trong cặp sách ra, đi tới cạnh thùng rác bên ngoài không người, giơ tay ném tập tranh vào.

Cô cũng không nói rõ hành vi lúc đó của mình là giận dỗi hay là "vô năng cuồng nộ", tóm lại, tiết học thứ hai kết thúc, cô liền hối hận, chỉ là chờ đến khi cô quay lại tìm trong thùng rác, tập tranh cùng với đống rác còn lại đều đã bị dọn dẹp sạch sẽ.

(*vô năng cuồng nộ: Nó thường được sử dụng để miêu tả những kẻ phản diện, mỗi lần họ tức giận, đều thể hiện sự vô dụng và không có khả năng. Họ không tự nhận ra khả năng của bản thân và khi gặp phải vấn đề mà họ tạm thời không thể giải quyết, họ tức giận mà không tìm cách giải quyết vấn đề đó.)

Bởi vì đoạn hồi ức không thể tránh khỏi này, tiến độ làm bài tập cả đêm đều bị trì hoãn không ít.

Buổi tối ngủ ít dẫn đến ngày hôm sau đi học rất dễ mệt, có điều cũng may cơn buồn ngủ này cũng không kéo dài bao lâu, Ôn Lê cũng rất nhanh khôi phục tỉnh táo, bởi vì đại biểu lớp đang phát bài thi vật lý tuần trước.

Có thể thấy được trên bài thi dấu tích đúng rất ít, chỉ có một số câu hỏi một lựa chọn là đúng, nhưng tất cả các câu hỏi trắc nghiệm đều bị xóa sạch hoàn toàn, Ôn Lê mím môi, mất mát rũ mi xuống.

Rõ ràng cô đã hoàn toàn từ bỏ sở thích vẽ tranh này, bỏ ra nhiều thời gian hơn để học tập, nhưng kết quả vẫn không được như ý muốn.

Những câu nào sai thì cần phải sửa chữa kịp thời, Ôn Lê không đợi được buổi chiều thầy giáo sửa, trước hết tự mình xem lại.

Mấy câu đầu bạn cùng bàn là Viên Mộng đã giảng lại cho cô, nhưng mấy đến mấy câu hỏi sau Viên Mộng cũng bị gạch chéo.

Ôn Lê còn đang yên lặng đọc lại đề thi, Viên Mộng đã vẫy tay gọi người ngoài cửa.

“Hàn Tử Hách! Cậu lại đây giảng lại vật lý cho hai chúng tôi với!”

Hàn Tử Hách đang khoác vai Bùi Tri Tự nói chuyện, nghe vậy quay đầu đáp lời, vui tươi hớn hở chạy vào lớp.

Bùi Tri Tự chỉnh lại cổ áo bị hắn làm loạn đi theo phía sau, anh không trở về chỗ ngồi, ngược lại là cùng Hàn Tử Hách đứng ở trước bàn hai người.

Góc áo sơ mi trắng quen thuộc tựa ở bên cạnh bàn, Ôn Lê thu lại mấy cây bút huỳnh quang không có nắp bút kia, sợ làm bẩn quần áo của anh.

Còn chưa đặt bút vào túi, Hàn Tử Hách đã đặt bài thi xuống, dưới cái nhìn tha thiết của Viên Mộng nói: "Đề này tôi cũng làm sai rồi, vẫn là hỏi anh Tự đi, tôi thực sự không biết."

Viên Mộng liếc mắt một cái, đem Hàn Tử Hách dựa sát quá gần đầu chọc đẩy ra: "Vậy cậu đọc cái đề có thể đọc đến hai phút? Tôi còn cho rằng cậu biết làm, đang suy nghĩ.”

Hàn Tử Hách cười hắc hắc một tiếng, đem bút hướng Bùi Tri Tự vỗ bốp một cái: "Anh Tri Tự, phiền anh giảng đề này cho tên ngốc này một chút."

"Cậu là nói tôi đây hay là nói Lê Lê?!" Viên Mộng trừng mắt nhìn hắn một cái đem bài thi thu lại: "Đọc đề đọc hai phút mới là đồ ngốc, Lê Lê thi tiếng Anh đứng đầu mới không ngốc, cậu mới là ngu ngốc!"

“Phi! Tôi từ đầu đến cuối không có nói Ôn Lê!" Hàn Tử Hách tranh luận nói: “Tôi mới vừa nói chính là Đần! Độn! Ngu! Ngốc! Tên ngốc này chính là tên ngốc hai mí mắt to ngu ngốc trước mặt tôi.”

“Ấu trĩ!”

Viên Mộng lười cùng hắn nói nhảm, nghiêng đầu nhìn bài thi.

Bài thi đặt ở giữa ba người, Bùi Tri Tự đứng bên ngoài bàn giảng cũng không tiện, Viên Mộng liền dời ghế sang bên cạnh, chỉ vào khoảng đất trống giữa cô và Ôn Lê nói: "Đứng ở đây giảng cho hai chúng tôi đi, như vậy hai chúng tôi đều có thể nhìn thấy.”

"Chết tiệt! Tôi đây nhìn không thấy! Chữ bị ngược!" Hàn Tử Hách oán giận.

“Không phải nói là ngu ngốc mới hỏi đề này sao? Cậu đây là thừa nhận mình là ngu ngốc?" Viên Mộng có thể coi như tìm được lỗ hổng trong lời nói của hắn.

Hai người bên cạnh coi đấu võ mồm là thú vui, Ôn Lê lại không có tâm tư nghe bọn họ nói cái gì, bởi vì Bùi Tri Tự đã đứng ở giữa cô và Viên Mộng.

Nam sinh cao lớn cúi xuống lưng, tay phải cầm bút, tay trái tùy ý chống lên lưng ghế sau lưng cô, mùi nước giặt quen thuộc bởi động tác cúi người của anh mà chui vào xoang mũi, ngón tay Ôn Lê cuộn tròn lại, đỉnh đầu hạ xuống giọng nói của anh: "Viết ở đây được không?"