Chương 7: Đứng đầu

Khoảng cách giữa mỗi chuyến xe buýt cũng không lâu, ước chừng qua bảy tám phút, xe buýt thứ hai số 17 liền chậm rãi từ xa chạy tới.

Xung quanh là khu vực trường học, xe cộ đi qua nơi này đều phải giảm tốc độ, khi xe buýt chậm rãi trượt tới trạm, mưa đã có xu thế dừng lại.

Ôn Lê không biết nhà Bùi Tri Tự cách đó bao xa, lại lo lắng nhìn cơn mưa đang dần dừng lại lúc này, nhà cô cách trạm xe buýt rất gần, nếu đến trạm mà mưa lớn hơn thì đơn giản là chạy nhanh vài bước là được, hoặc là cô có thể gọi điện thoại bảo ba tới đón trước.

Cô đưa ô trong tay cho Bùi Tri Tự: "Xe số 24 đến rất chậm, mưa không biết còn rơi nữa hay không, cậu cầm ô đi, ngày mai trả lại cho tôi là được rồi.”

Bùi Tri Tự cũng không nói anh muốn ngồi xe số mấy, mà trạm xe này chỉ có xe số 17 và 24 đi qua, cho nên Ôn Lê liền ngầm thừa nhận anh chờ một chuyến xe này.

Chiếc ô đưa tới nhưng đối phương không tiếp nhận, Ôn Lê biết đại khái là anh muốn từ chối, cho nên dứt khoát một tiếng trống khích lệ tinh thần mà nhét ô vào trong lòng anh, để lại một câu: "Lát nữa tôi gọi điện thoại bảo ba tôi tới đón là được rồi, hôm nay cám ơn cậu cho tôi mượn sổ ghi chép photo, ngày mai gặp.”

Ôn Lê xếp hàng lên xe vừa vặn đến lượt cô, cô nhẹ nhàng giẫm lên bậc thang quẹt thẻ, sau đó xoay người vẫy tay với Bùi Tri Tự bên ngoài xe.

Xe buýt ở đầu đường rẽ trái liền không thấy nữa, Bùi Tri Tự chậm rãi thu hồi tầm mắt, cầm chiếc ô màu hồng nhạt trong tay, xoay người đi về hướng khác.

*

Ôn Lê cũng không gọi điện thoại về nhà cho người tới đón, bởi vì xe chạy không bao lâu, ngoài cửa sổ mưa liền hoàn toàn ngừng.

Xuống xe, trong lòng cô yên lặng lên kế hoạch về đến nhà làm bài thi môn nào trước, sắp xếp thời gian đại khái cho mỗi môn.

Trong lòng có kế hoạch, bước chân liền nhanh lên, cô ngẩng đầu, đang chuẩn bị đi qua góc rẽ hướng cửa chung cư, lại lơ đãng thoáng nhìn một chiếc xe đỗ bên cạnh.

Chiếc xe hơi màu đen bình thường, không khác gì những chiếc xe khác đỗ trong tiểu khu, nhưng trùng hợp là chiếc xe này đang mở nửa cửa sổ xe hướng về phía cô, lộ ra người ngồi ở vị trí phó lái.

Là chị gái Ôn Tuyết của cô.

Ngồi ở vị trí lái là một người đàn ông mặc âu phục, hai người không biết đang nói gì.

Đang lúc Ôn Lê chuẩn bị tiến lên gọi một tiếng tên chị, tay Ôn Tuyết bỗng nhiên kéo cà vạt đối phương lại, cô ấy ngửa đầu tới gần, môi hai người liền dán sát vào nhau.

Cửa sổ xe nửa mở rất nhanh được kéo kín lên lại, Ôn Lê mở to hai mắt, hai tay nắm dây đeo vai của cặp sách tựa hồ đặt ở chỗ nào cũng cảm thấy không thích hợp, không khí xung quanh giống như đột nhiên ấm lên, phương hướng dưới chân cô vừa chuyển, vội vàng bước nhanh chạy vào.

Cho đến khi ra khỏi thang máy đứng ở cửa nhà, cảm giác nóng bỏng trên mặt vẫn chưa biến mất.

Ôn Lê mím môi, ý thức được hoá ra mấy ngày gần đây chị gái về muộn là bởi vì bận yêu đương.

Nhưng nếu chị gái không nói chuyện này với bố mẹ, vậy mình không thể tự tiện nói ra bí mật này như một cái loa nhỏ được.

Ôn Lê bình tĩnh lại, lại đưa tay sờ sờ hai má, xác nhận không còn nóng bỏng như nãy, lúc này mới đưa tay ấn vào chỗ cảm ứng vân tay của khóa cửa.

Lúc ăn cơm, chị gái vẫn chưa trở về.

Ba hỏi: "Hôm nay Tiểu Tuyết vẫn tăng ca ăn ở công ty à?", Ôn Lê vừa vặn giúp mẹ bưng đĩa thức ăn cuối cùng từ nhà bếp đi ra.

"Đúng vậy, gần đây công ty nó rất bận rộn, ngày hôm qua cũng là gần mười một giờ mới trở về."

Mẹ Ôn nói xong, gắp một miếng thịt cá bỏ vào trong bát Ôn Lê: "Tiểu Lê, ăn nhiều thịt cá một chút, miếng này ít xương."

Ôn Lê gật gật đầu, nhớ tới hình ảnh nhìn thấy dưới lầu không khỏi xấu hổ, đành phải vội vàng cúi đầu nghiêm túc ăn cơm.

Chị Ôn Tuyết tới tận sau khi cơm tối kết thúc mới trở về, lúc ấy Ôn Lê đang xem sổ ghi chép đã photo của môn vật lý.

Vừa vào cửa, Ôn Tuyết liền đi thẳng đến phòng em gái, giơ tay gõ gõ cửa phòng nghe được một tiếng nhu thuận: "Chị, em ở trong phòng." Sau đó đẩy cửa đi vào.

Thấy Ôn Lê còn đang cúi đầu làm bài tập, Ôn Tuyết đặt miếng bánh ngọt trong tay lên bàn: "Lúc tan tầm thấy chỗ này ra món mới, lát nữa nghỉ ngơi nếm thử."

Ngón tay Ôn Lê nhẹ nhàng cào một góc giấy, trong lòng có một chút muốn hỏi chị có phải đang yêu hay không.

Ôn Tuyết lớn hơn cô 7 tuổi, lúc Ôn Lê sinh ra chị gái đã lên tới năm thứ hai, tuy rằng luôn luôn có người nói rằng hai đứa tuổi tác chênh lệch quá lớn không chơi cùng nhau được, nhưng nói thật, từ khi Ôn Lê có nhận thức, chị đi đâu chơi cũng sẽ mang cô theo cùng, giữa hai người luôn không có bí mật.

Chỉ là Ôn Lê dùng từ nửa ngày môi giật giật, vẫn không thể đem tò mò trong đáy lòng hỏi ra miệng.

Quên đi, nếu chị muốn nói, sẽ chủ động nói với mình và ba mẹ.

Lúc Ôn Lê cân nhắc chuyện về chuyện chị gái có người yêu, Ôn Tuyết đang tiện tay lật xem sách vở cô đặt ở một bên, nhìn thấy ba chữ Bùi Tri Tự phía trên bên phải giấy photo, cô kinh ngạc nhíu mày, trêu ghẹo hỏi: "Ơ, đây là sổ ghi chép của đứa nhỏ đứng đầu khối ở lớp em phải không?”

Lại lật ra sau vài trang, Ôn Tuyết tiếp tục nói: "Không nghĩ tới đứa bé này học giỏi thật, chữ viết cũng không tệ nha, lúc chị đi học, chữ của học bá trong lớp đều giống như chó bò."

Nghe Ôn Tuyết thuận miệng cảm thán, Ôn Lê có chút nghi hoặc: "Chị, sao chị biết cậu ấy đứng đầu lớp chúng em?"