Chương 6: Tôi sẽ đợi với cậu

Lúc này trong tiệm người không tính là nhiều, hai người chọn xong hai ly nước cùng loại, sau đó liền rất lễ phép đứng ở một bên chờ nhường chỗ cho người khác ra vào.

Kỳ thật khi nhân viên cửa hàng đối chiếu xác nhận lại đơn đặt hàng đồ uống với hai người, Ôn Lê đã nhỏ giọng nhắc nhở anh ly này có thể sẽ khá ngọt, ý tứ chính là hiện tại hối hận đổi cái khác còn kịp, nhưng Bùi Tri Tự chỉ cong khóe môi lắc đầu, nói dù sao đã lâu không ăn ngọt, vừa vặn nếm thử sữa tươi bỏ khoai môn là mùi vị gì.

Quá trình chờ đợi cũng không lâu, nhưng Ôn Lê vẫn nhanh chóng quét qua danh sách đồ uống một lần, xác định một phương án dự bị - - nếu như anh không thích uống, có lẽ có thể mua thêm một ly nước chanh để chữa cháy.

Hôm đó trong tiết thể dục, cô có chú ý tới trong tay anh mang theo một lon soda đã khui, khi đến gần nói chuyện với cô, trong lon còn có mùi chanh mơ hồ bay xung quanh.

Khi nhân viên cửa hàng đưa nước đã làm xong cho hai người, Ôn Lê không nhịn được, dẫn đầu phốc một tiếng dùng ống hút đυ.c vào màng nhựa ra, hai má hơi lõm xuống hút một hơi mạnh.

Khoai môn mịn màng tỉ mỉ ở trong miệng tản ra hơi thở hơi ngọt, kí©h thí©ɧ vị giác mẫn cảm của Ôn Lê, cô không tự giác phát ra một tiếng cảm thán rất nhẹ, sau đó như là ý thức được cái gì, mím môi giương mắt nhìn về phía anh.

Trên đôi môi hồng nhuận của thiếu nữ còn có một chút sữa còn sót lại, mỏng manh quấn quanh hai cánh môi hơi hé mở.

Trong ánh mắt khẩn trương chờ mong của cô, Bùi Tri Tự uống thử một ngụm.

Muốn anh hình dung như thế nào đây. Vị này cũng không dễ tiếp nhận như trong tưởng tượng của anh, có điều độ ngọt quả thật có chút vượt qua giới hạn mà anh có thể chịu được, nhưng tổng thể mà nói cũng không khó uống, là một loại trải nghiệm mới lạ.

Ôn Lê vẫn như cũ ánh mắt tỏa sáng chờ đợi phản ứng của anh: "Có được không? Nếu quá ngọt có muốn đổi một ly khác thử xem không?”

Bùi Tri Tự cúi đầu nhìn khuôn mặt cô bị ngọn đèn vàng ấm áp bao phủ, gật đầu tỏ vẻ hài lòng: "Không cần đổi, ly này cũng không tệ.”

Ôn Lê yên tâm, đang nhấc chân chuẩn bị đi về phía cửa thì chợt nhớ ra cái gì đó dừng bước.

“Lớp...À Bùi Tri Tự, chờ tôi một chút." Cô lấy từ trong túi ra một chiếc bóp màu hồng, rút ra một tấm thẻ to bằng bàn tay đưa cho nhân viên cửa hàng.

Nhân viên cửa hàng quen thuộc đóng hai con dấu vào ô vuông nhỏ trên tấm thẻ, sau đó trả lại cho cô.

Bùi Tri Tự không hiểu nghi thức giao tiếp thần bí này, cúi đầu nhìn tấm thẻ khéo léo trong tay cô.

“Đây là cái gì?" Anh hỏi.

Ôn Lê cầm một góc cho anh xem, có chút không biết xấu hổ giải thích: "Cái kia, ở cửa hàng này mỗi lần mua một ly trà sữa là có thể đóng dấu, sau khi đầy thẻ có thể đổi bất kỳ một món đồ trong tiệm."

Cô lắc lắc cái túi nhỏ trong tay: "Đây chính là thứ lúc trước tôi đổi được bằng thẻ.”

Bùi Tri Tự nhìn theo động tác của cô, nhìn thấy trên túi có vẽ một bé gái phiên bản Q, đang cười dịu dàng giơ một ly trà sữa. Hai bên má cô gái phồng lên cực kỳ giống với Ôn Lê vừa mới uống ngụm trà sữa đầu tiên.

Thoạt nhìn rất dễ thương.

Bùi Tri Tự cười cười, nhìn tấm thẻ rõ ràng đã đóng dấu kín trong túi hỏi: "Là dùng tấm thẻ này đổi?”

Ôn Lê sửng sốt, sau đó cong mắt gật gật đầu, "Ừ, là tấm này, có điều sau khi đổi xong sẽ hủy thẻ."

*

Hai người từ tiệm đồ uống đi ra lúc bên ngoài đã nổi lên từng trận gió lạnh, thời tiết thoạt nhìn giống như là sắp mưa.

Ôn Lê cần đi xe buýt số 17 cách đường cái mấy trăm mét, cô nhìn Bùi Tri Tự bên cạnh, muốn hỏi anh làm sao về nhà.

Như biết trong lòng cô đang nghĩ gì, Bùi Tri Tự nói: "Tôi cũng đi xe, cùng đi thôi.”

Ôn Lê nháy mắt mấy cái, có chút nghi hoặc.

Ở trạm xe buýt chỉ có hai chuyến xe buýt để lựa chọn đến nơi mà cô muốn đi, bạn học cùng lớp ngồi hai chuyến xe kia cô cũng đều gặp qua trong khi chờ xe. Nhưng khai giảng lâu như vậy, cô chưa từng gặp Bùi Tri Tự ở đó.

Nhưng anh đã nói như vậy, khẳng định có lý do của anh. Ôn Lê liền nhẹ giọng đáp ứng, yên lặng cầm ly nước nóng hổi trong tay cùng anh đi đến trạm xe buýt.

Còn chưa đi được bao xa, trên trán bỗng nhiên rơi xuống giọt mưa lạnh lẽo, Ôn Lê mơ màng ngẩng đầu, còn chưa kịp phản ứng, người đi đường bên cạnh đã phát ra tiếng thở dài.

“Chạy mau! Trời mưa rồi!”

Lời dặn dò lúc trước của Trình Quân Trạch quả nhiên không sai, chỉ chốc lát sau bầu trời liền rơi xuống từng mảng mưa nhỏ, Ôn Lê từ bên cạnh túi xách rút ô ra, cũng không hoảng hốt giống như những người khác.

Cô từ trước đến nay có thói quen mang ô bên người, cho nên thời tiết đột biến cũng không ảnh hưởng đến cô bao nhiêu.

Vóc dáng cô nhỏ, chiếc ô trong tay cũng không lớn lắm, lo lắng chiếc ô không che được Bùi Tri Tự, cho nên đành phải vừa cố gắng duy trì giữ khoảng cách vừa nghiêng ô về phía anh.

Cô ngửa đầu muốn nhìn tình hình thân ô, lại vừa vặn đối diện với ánh mắt anh cúi đầu nhìn qua.

“Để tôi cầm." Bùi Tri Tự nhìn cánh tay trắng nõn gầy gò trước mặt, giơ tay nhận lấy cán dù.

Trong hai người đương nhiên là người có vóc dáng cao che dù là thuận tiện nhất, Ôn Lê cũng không cần lo lắng mình giơ không tốt để mũi ô đâm phải anh, cho nên gật đầu đem ô đưa cho anh.

Hai người vừa đưa vừa nhận, ngón tay ấm áp của Bùi Tri Tự lơ đãng đảo qua đầu ngón tay hơi lạnh của cô.

Ôn Lê vội vàng thu tay về, có chút không được tự nhiên đứng bên cạnh.

Chiếc ô trên đỉnh đầu rất nhanh nghiêng về phía cô, mắt thấy bờ vai đơn phương của anh đã hoàn toàn bại lộ trong mưa gió.

“Vai cậu ướt rồi." Ôn Lê làm bộ muốn đẩy ô về phía anh.

“Không có việc gì." Bùi Tri Tự cũng không nhìn vai mình bị ướt, phương hướng nghiêng ô trên đỉnh đầu không hề thay đổi.

Ôn Lê mấp máy môi, đành phải lần nữa bước sang phải một bước, đứng lại vị trí vừa rồi cách anh khá gần.

Vừa đứng vững gót chân, bên tai vang lên thanh âm hơi thấp của thiếu niên.

"Ôn Lê.”

“Hả?" Cô ngẩng đầu, lấy lại tinh thần từ trạng thái đầu óc trống rỗng.

"Có vẻ như chúng ta phải đi xe buýt tiếp theo rồi." Rõ ràng là tiếc nuối, nhưng giọng nói của anh lại mang theo chút sung sướиɠ không dễ phát hiện.

"A..." Ôn Lê vội vàng quay đầu nhìn, chuyến xe buýt số 17 chở đầy hành khách vừa vặn chậm rãi chạy qua trước mặt cô.

“Được rồi, thiếu chút nữa là có thể đuổi kịp rồi.”

Yết hầu của Bùi Tri Tự giật giật, sau đó nhìn lông mi cô vì mất mát mà cụp xuống nói: "Tôi chờ chuyến xe tiếp theo với cậu."