Chương 5: Khoai môn sữa tươi

Ôn Lê sửng sốt một chút, sau đó gật đầu: "Ừ, hai nhà chúng tôi ở cùng một tiểu khu, bởi vì ba mẹ cũng đều biết nhau, cho nên thi thoảng sẽ đi cùng nhau.”

Cô giải thích rất nghiêm túc, trong đôi mắt vừa tròn vừa to lộ ra một vẻ chân thành, giống như cô và Trình Quân Trạch chỉ đơn thuần là bạn học, điều này ngược lại làm cho anh không biết tiếp tục hỏi như thế nào.

Ôn Lê vẫn ngẩng mặt nhìn anh, dường như có chút không hiểu anh đột nhiên đặt câu hỏi: "Sao vậy?"

Bùi Tri Tự ho nhẹ một tiếng, đưa tay chạm vào mũi, hơi mất tự nhiên nói: "Không sao, chỉ là vừa rồi nghe cậu ấy nói chờ cậu cùng nhau về nhà, tò mò mà thôi.”

Ôn Lê mím môi, bỗng nhiên cảm thấy cụm từ ‘cùng nhau về nhà’ những lời này bị lặp lại như vậy dường như nó đột nhiên có tầng ý tứ hàm xúc gì đó. Có điều trong lòng cô hiểu được Bùi Tri Tự đặt câu hỏi cũng không phải loại ý tứ như cô tưởng tượng, cho nên chỉ dừng lại một chút, tiếp tục cẩn thận mở sổ ghi chép ra, bổ sung nói: "Có điều cũng chỉ là lúc mới lên lớp 11 chúng tôi mới thỉnh thoảng cùng nhau đi học, sau đó bởi vì cậu ấy phải chuẩn bị ra nước ngoài học đi du học, không gặp mặt nhau nhiều nên tôi tự mình đi.”

Bùi Tri Tự không nói tiếp, chỉ là ngón tay tựa hồ thả lỏng, sau đó nhìn Ôn Lê cẩn thận cài nắp máy photocopy xuống, phối hợp với ngón tay ấn nút khởi động.

Thủ công lật từng trang để sao chép hai quyển sổ tay tốn không ít thời gian, chờ sau khi hai người sắp xếp chỉnh tề số trang nội dung đã sao chép xong, sắc trời ngoài cửa sổ đã hơi tối.

Ánh sáng màu cam dần dần biến mất giữa ranh giới giữa trời và đất, ánh chiều tà tản ra nhuộm bầu trời thành màu cam lam đẹp mắt.

Đèn đường trên đường trường đã thắp sáng, kéo dài thân ảnh song song của hai người.

Ôn Lê chân giẫm lên lá rụng rải rác trên mặt đất, trong lòng không ngừng diễn luyện từ vừa rồi đã nghĩ ra phải cảm ơn như thế nào. Mãi cho đến khi đi tới cửa, cô rốt cục đem từ ngữ đã sắp xếp thỏa đáng, chủ động mở miệng.

"Lớp trưởng, cám ơn cậu đã cho tôi mượn sổ ghi chép, còn cùng tôi sao chép đến tối thế này, ở giao lộ có một cửa hàng đồ uống cũng không tệ lắm, tôi mời cậu uống trà sữa nhé.”

Dứt lời, Bùi Tri Tự nhìn về phía cô, vẻ mặt tựa hồ có chút nghiêm túc.

Ôn Lê có chút khẩn trương, trong đầu bắt đầu hiện lên vô số khả năng anh cự tuyệt, tỷ như anh cũng không thích uống ngọt, hoặc là bởi vì biểu hiện cảm ơn của cô thật sự quá mức tùy tiện.

Trong lòng đang suy nghĩ lung tung, Bùi Tri Tự bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng: "Được, tôi còn chưa bao giờ tới quán đồ uống kia, có điều...”

Nghe được chuyển ngoặt trong lời nói của anh, Ôn Lê vừa mới thả lỏng tâm lại đề lên sự gắt gao.

Cô nhìn anh, trong mắt lộ ra khẩn trương cùng luống cuống: "Nhưng mà cái gì?”

Bùi Tri Tự bị ánh mắt bất an của cô chọc cười, vẻ mặt nghiêm túc cũng bị nụ cười dịu dàng thay thế, anh nói: "Nhưng sao cậu lại bắt đầu gọi tôi là lớp trưởng?”

Ôn Lê sửng sốt, nhỏ giọng giải thích: "Tôi cũng không chú ý, hình như luôn theo bản năng muốn gọi cậu là lớp trưởng.”

Anh vài lần nhắc nhở cô trực tiếp gọi tên của anh là được rồi, hiển nhiên là cũng không thích kiểu xưng hô mang theo cấp bậc như vậy, Ôn Lê tự mình đặt vào trường hợp như vậy, tưởng tượng có người ở nơi công cộng gọi mình là lớp trưởng, sau đó những người khác ghé mắt quan sát nhòm ngó, cô phát hiện cách xưng hô này quả thật là làm cho người ta có chút xấu hổ.

Bởi vậy, sau khi ý thức được điểm này cô liền lập tức cam đoan: "Sau này tôi nhất định sẽ chú ý.”

Vóc dáng của cô cũng không tính là cao, lúc này đang chớp mắt nghiêm túc hứa hẹn với anh, đôi môi hơi mím lại khiến một bên má xuất hiện một má lúm đồng tiền nhàn nhạt.

Bùi Tri Tự bỗng nhiên muốn đưa tay chạm vào sườn mặt trắng nõn bóng loáng của cô, nhưng hành vi như vậy thật sự là quá mức mạo phạm cũng không ổn, cho nên anh đành phải thở phào dời tầm mắt, nhìn về phía cửa hàng treo đèn sao cách đó không xa.

“Là chỗ kia sao?" Anh hỏi, dưới chân không dấu vết đi tới phía ngoài cạnh cô.

Ánh mắt Ôn Lê đã bị cửa hàng nhỏ kia hấp dẫn, bước chân cô không khỏi nhanh hơn, tâm tình rõ ràng tiến thêm một bậc giới thiệu với anh: "May mà bây giờ đã qua giờ tan học nên không có ai, mỗi buổi trưa và buổi chiều vừa tan học lúc ấy người mua trà sữa có thể xếp hàng dài đến ven đường."

Cô nói chuyện, ánh mắt không chớp mắt nhìn cửa hàng đồ uống được trang trí tinh xảo kia.

Bùi Tri Tự nghiêng mắt nhìn bộ dáng của cô, lực chú ý của cô hoàn toàn tập trung vào tiệm đồ uống, bỗng nhiên nhớ tới con mèo nhỏ từng nuôi trong nhà kia, mỗi lần nghe thấy tiếng thức ăn cho mèo rơi xuống, nó luôn lắc cái đuôi nhỏ lảo đảo mà liều lĩnh chạy tới.

Mà cách Ôn Lê nhìn thấy trà sữa thì cực kỳ giống con mèo nhỏ tham ăn kia.

Cửa hàng đồ uống cách trường học cũng không xa, lúc hai người đến nơi, trong cửa hàng chỉ có lác đác vài học sinh ngồi ở chỗ đó, trên mặt bàn đặt sách vở.

Ôn Lê đứng trước quầy, kéo menu đồ uống gần mình đặt trước mặt Bùi Tri Tự.

"Xem có thứ gì cậu muốn uống không?"

Hỏi xong, tựa hồ là ý thức được trên menu có nhiều đồ uống phong phú dễ dàng làm cho người ta hoa mắt, cô lại tiếp tục bổ sung: "Cậu muốn uống loại nào đều có thể gọi, hai ly cũng được, tôi mời cậu."

Bùi Tri Tự nhìn đủ loại trà sữa trên menu đồ uống, ngay cả những loại nước được đánh giá cao có hình ngón tay cái ở đằng sau cũng có ít nhất mười mấy cái. Anh cho tới bây giờ cũng chưa từng uống trà sữa, vả lại sự hứng thú đối với đồ ngọt hiển nhiên không mãnh liệt như Ôn Lê.

"Cậu thích uống loại nào?" Anh buông menu đồ uống trong tay xuống, quay đầu nhìn Ôn Lê ánh mắt đen láy vẻ mặt chờ mong.

Người bị hỏi dường như không ngờ anh lại hỏi ngược lại mình, chớp mắt, thành thật trả lời: "Tôi thích uống khoai môn sữa tươi ở đây."

“Được, vậy tôi cũng muốn cái này.”