Chương 4: Quay trở về điểm xuất phát

Có đoạn nhạc đệm xấu hổ vừa rồi, dọc theo đường đi Ôn Lê xấu hổ không ngẩng đầu lên nói chuyện với anh.

Đợi đến cửa phòng photocopy, cô cũng chỉ nghiêng người đứng ở bên cạnh cầm cặp sách, ngoan ngoãn cúi đầu nhìn anh lấy chìa khóa mở cửa.

Bùi Tri Tự nghiêng đầu nhìn màu hồng phấn trên mặt cô, bắt đầu có chút hối hận vì vừa rồi mình đã quá thành thật nói cho cô biết.

Lẽ ra nên thiện ý nói dối với cô rằng chỉ là muốn ước lượng xem trọng lượng cặp sách của cô một chút như thế nào, so với tình huống như bây giờ thì tốt hơn nhiều.

Chìa khóa nhẹ nhàng vặn một vòng liền nghe được âm thanh mở khóa, trong lòng còn đang nghi hoặc tại sao cửa không khóa, ván cửa đã bị người từ bên trong kéo ra.

Két két một tiếng khép mở vang lên, ba người trong ngoài cửa đều sửng sốt.

“Ôn Lê?”

Trong lòng Trình Quân Trạch ôm một xấp bài thi, ánh mắt rơi vào người quen thuộc nhất trước mặt.

Trên mặt Ôn Lê cũng có chút kinh ngạc, nghi vấn chất đầy trong ngực, cho nên cô bất chấp giới thiệu Bùi Tri Tự bên cạnh trước, liền theo bản năng hỏi ra tiếng: "Trình Quân Trạch, cậu muốn quay trở về trường học sao?"

Nam sinh đeo kính lắc đầu, cúi đầu ý bảo bài thi trong lòng: "Cũng không tính là... chỉ là tới trường học mang bài tập gần đây thu thập được về trước.”

Tình huống của Trình Quân Trạch có chút phức tạp, bố mẹ cậu ta sắp xếp sau khi tốt nghiệp cấp ba là ở lại trong nước hay ra nước ngoài có sự khác biệt rõ ràng, mà thời gian khai giảng gần một tháng trong trường học đều không có bóng dáng của cậu ta, chỉ là bởi vì mẹ cậu ta tạm thời chiếm thế thượng phong, thay cậu ta sắp xếp lớp TOEFL cấp tốc.

Những lời này đều là Ôn Lê nghe ba mẹ nói chuyện phiếm trong lúc lơ đãng biết được, cho nên hiện tại nghe được hắn giải thích đến trường học lấy bài tập, liền rõ ràng trong lòng hắn bất đắc dĩ.

Ôn Lê gật đầu, lui về phía sau vài bước tránh ra.

Trình Quân Trạch ánh mắt lưu chuyển giữa hai người trước mặt, dưới chân bước ra chút khoảng cách lại dừng lại: "Ôn Lê, cậu photo có nhiều không? Có cần tôi chờ cậu cùng nhau về nhà hay không?"

Hai người ở cùng một tiểu khu, ban đầu đều ở ban 10 cũng thường có lúc đi chung với nhau, cho nên Trình Quân Trạch hỏi như vậy cũng không đột ngột, nếu đặt ở bình thường, Ôn Lê nhất định sẽ gật đầu đáp ứng, nhưng hiện tại Bùi Tri Tự còn ở một bên, người ta tốt bụng đem sổ ghi chép cho mình mượn in lại, nếu như cô chỉ in xong liền sốt ruột rời đi, không khỏi có chút quá phận.

“Không sao, không cần chờ tôi, tôi in xong tự mình về nhà là được rồi.”

Cô từ chối lễ phép lưu loát, làm cho người ta không tiện tiếp tục kiên trì, Trình Quân Trạch đành phải gật đầu nói được, chỉ là sau khi hai người đi vào phòng photocopy lại xoay người trở về do dự nhắc nhở: "Ôn Lê, vậy cậu về sớm một chút, dự báo thời tiết nói buổi tối sẽ có mưa.”

Ôn Lê đã đi tới trước máy photocopy sửng sốt, không ngờ hắn quay lại nhắc nhở mình, đôi mắt to tròn mà sáng cong cong, cô trả lời: "Được, tôi biết rồi.”

Trình Quân Trạch xuất hiện không thể nghi ngờ đã phá vỡ cục diện bế tắc xấu hổ lúc trước, sự ngượng ngùng trong lòng Ôn Lê vừa rồi tựa hồ cũng biến mất vài phần.

Tầm mắt của cô di chuyển theo động tác của Bùi Tri Tự, nhìn anh thuần thục mở máy photocopy cao nửa người, đem sổ ghi chép kẹp vào máy, sau đó ngón tay bấm nút vài cái, máy móc vốn yên tĩnh liền thuận lợi vận hành. Quá trình lật trang phải thao tác thủ công, Ôn Lê nhìn một hồi liền đến gần, chủ động tiếp nhận công việc lật trang và đóng nắp máy, mà Bùi Tri Tự thì ở một bên ấn nút photo.

Hai người phối hợp ăn ý, trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng chỉ có tiếng gõ phím tích tích cùng tiếng máy móc sao chép theo quy luật.

Chỉ là, thỉnh thoảng lật trang sách, Ôn Lê vừa ngước mắt liền có thể nhìn thấy đôi mắt thu liễm cùng vẻ mặt có chút nghiêm túc của người bên cạnh.

Lúc này cô mới ý thức được mình vừa rồi chỉ lo nói chuyện với Trình Quân Trạch, dường như quên giới thiệu đối phương với anh, còn gạt Bùi Tri Tự tốt bụng giúp mình sang một bên.

Cho nên khi quyển sổ ghi chép đầu tiên sao chép xong, cô cũng không tiếp tục mở quyển tiếp theo ra đặt ở trên máy in, mà là do dự mở miệng, vì sơ suất nho nhỏ vừa rồi của mình mà xin lỗi.

"Cái kia.... Vừa rồi đυ.ng phải là bạn học ở ban 10, cậu ấy là Trình Quân Trạch, thật ngại quá, lớp trưởng, tôi vừa rồi chỉ lo cùng cậu ấy nói chuyện đem cậu gạt sang một bên..."

Bùi Tri Tự không nghĩ tới cô chủ động mở miệng xin lỗi là vì chuyện vừa rồi, hơn nữa xưng hô lại biến thành lớp trưởng xa cách, đứng đắn.

Anh cảm thấy có chút đau đầu, một ngày cố gắng qua đi tựa hồ lại trở về điểm xuất phát.

Nhưng nhìn đôi mắt tròn đầy áy náy của Ôn Lê, còn có bàn tay nhỏ bé không tự chủ lại nắm chặt làn váy của cô, cuối cùng anh thở phào nhẹ nhõm, nhìn cô nói: "Không cần khách khí như vậy, tôi không để ý chuyện này."

Nghe được câu trả lời của anh, tâm tình khẩn trương của Ôn Lê lập tức nhẹ nhõm không ít. Cô chỉ biết một người tốt như lớp trưởng nhất định sẽ không quá để ý đến sơ suất nho nhỏ vừa rồi của cô.

Chỉ là khi cô chuẩn bị lại một lần nữa đem sổ cầm lên sao ché, bên tai lại bỗng nhiên rơi xuống một câu hỏi không nặng không nhẹ.

Tầm mắt Bùi Tri Tự cũng không dời đi, anh vẫn nhìn cô như cũ, lời nói ra khỏi miệng cố tình tô đậm sự thản nhiên tùy ý: "Nhà cậu và nhà Trình Quân Trạch... cách nhau rất gần sao?"