Chương 40: Hôn trộm

Hai ngày thi rất nhanh kết thúc, tiết học đầu tiên vào sáng sớm thứ tư, thầy La quả nhiên cầm môn lý mới thi xong một ngày trước đó cuốn vào lớp, chuẩn bị giảng bài.

Tất cả mọi người bị độ khó của kỳ thi lần này đả kích không nhẹ, La Huy ở trên bục hỏi một câu gì đó, học sinh dưới bục giảng cũng đều phản ứng bình thường, hết cách, dứt khoát chỉ đích danh học sinh nói ý tưởng làm bài trước.

Đề kế tiếp vừa vặn có chút khó khăn, ánh mắt băn khoăn hơn nửa vòng trong lớp, La Huy gọi tên đại biểu lớp.

“Triệu Triết, đến đây, em nói suy nghĩ của em về đề này đi.”

Triệu Triết được điểm danh đứng lên, có chút do dự nói: "Thầy La, đề này em làm sai rồi, lúc thi em không có đáp án, em còn chưa nghĩ ra, cần suy nghĩ lại..."

Độ khó của bài thi lần này là nâng cao, nhưng đề này ngay cả đại biểu lớp cũng không làm được cũng là điều La Huy không nghĩ tới, dưới bục giảng, đám nhóc con bình thường cợt nhả ha hả lúc này lại nghiêm túc, tựa hồ đều từ trong câu trả lời của Triệu Triết nghĩ tới kết quả bài thi không được như ý muốn của mình.

La Huy thở dài, gần như là ném hy vọng cuối cùng đem ánh mắt nhìn Bùi Tri Tự.

“Nào, Bùi Tri Tự em nói một chút, làm không đúng cũng không sao, nói suy nghĩ của em đi, chúng ta cùng thảo luận đề bài này.”

Đáng mừng chính là, Bùi Tri Tự vừa mở miệng, La Huy đã biết phương hướng của đề này chính xác, chỉ cần không có vấn đề gì trong tính toán, nhất định là có thể lấy được điểm.

Suy nghĩ rõ ràng, trình tự ngắn gọn, nghe xong một nửa La Huy bảo Bùi Tri Tự lên bục giảng vừa giảng vừa vừa viết xuống quá trình giải đề của anh.

Thời gian giải bài cũng không tính là dài, chỉ là giai đoạn đầu phân tích đề tốn chút thời gian, chờ Bùi Tri Tự giải xong hạ bút xuống chuẩn bị đi xuống bục giảng, Ôn Lê vừa ngước mắt, tầm mắt liền trực tiếp đυ.ng vào đáy mắt anh.

Tim đập cũng có chút loạn, lúc cô run mi mắt đem ánh mắt dời đi viền áo trắng tinh vừa vặn cọ sát tay áo của cô mà qua.

Hình ảnh ngày đó nhìn nhau trong lòng mãnh liệt phút chốc chui vào trong đầu, Ôn Lê giơ tay vỗ nhẹ nhịp tim đang đập thình thịch của mình.

Cô hình như, thích một người.

Tiến vào cấp ba, trong lớp rất nhiều người đều lựa chọn ở ký túc xá, dù sao đối với học sinh cấp ba thời khắc nào cũng như giành giật từng giây mà nói, thời gian mỗi ngày đi tới đi lui giữa trường học và nhà, cũng đủ để làm xong nửa bài tập, hoặc học thuộc một đoạn văn thơ nào đó.

Buổi trưa tan học, Viên Mộng cùng Ôn Lê đến ký túc xá làm thủ tục đăng ký ở lại.

Toàn bộ quá trình vô cùng đơn giản, giao tiền điền vào vài tờ đơn, dì quản lý liền giao chìa khóa vào trong tay cô.

"Lúc này ký túc xá những bạn học khác chắc là đều chưa ngủ, có thể đi lên làm quen môi trường cùng giường của mấy đứa, chờ buổi chiều nhân viên quản lý nhà kho đi làm, mới đem đệm nệm những cái kia mang lên cho mấy đứa, tối hôm nay có thể ở lại."

Nhân viên quản lý mở biên lai chỗ ở, đưa cho Ôn Lê.

“Được, cảm ơn dì.”

Nói lời cảm ơn với nhân viên quản lý, Ôn Lê nhìn đồng hồ, vẫn quyết định buổi tối lúc vào ở sẽ chào hỏi làm quen với bạn cùng phòng, dù sao thời gian giữa trưa cũng ngắn, cô đột nhiên lên lầu như vậy, mặc kệ những người khác có nghỉ ngơi hay không, ít nhiều cũng sẽ có chút quấy rầy.

Tạm biệt Viên Mộng ở dưới lầu ký túc xá, cô xoay người đi về phía tòa nhà dạy học.

Ánh nắng ấm áp sau giờ ngọ xuyên thấu qua cửa sổ sạch sẽ chiếu vào phòng học, Ôn Lê ghé vào gối ôm mềm mại, rất nhanh đã có cảm giác buồn ngủ.

Bùi Tri Tự vừa đẩy cánh cửa khép hờ ra, đã thấy Ôn Lê nhắm mắt nằm nghiêng trên bàn nghỉ ngơi.

Cô giống như đã tiến vào trạng thái ngủ say, sườn mặt trắng hồng dưới ánh sáng chiếu nghiêng vào trong phòng, giống như là mạ một lớp men ánh sáng đẹp mắt.

Lúc này cái cổ trắng mịn của cô bởi vì tư thế nằm sấp mà hơi cong lên, cực kỳ giống một cái bình sứ thủ công được tỉ mỉ tạo ra.

Bùi Tri Tự không thể khống chế bước chân đi về phía trước, chậm rãi dừng lại bên cạnh bàn của cô.

Anh cụp mắt, nhìn thấy hai cánh môi hồng nhạt của thiếu nữ đang nhẹ nhàng mím lại.

Anh nghĩ, nếu cứ cúi đầu hôn như vậy, xúc cảm sẽ mềm mại như thế nào.

Nhưng anh biết mình vẫn chưa thể làm điều đó, vì vậy anh chỉ cúi xuống rất chậm và từ từ, nín thở và hôn lên má cô.

Phía sau có tiếng bước chân không đúng lúc, Bùi Tri Tự nhíu mày xoay người, thấy một người đứng ở cửa.

Đối phương tựa hồ vừa vặn nhìn thấy quá trình anh hôn trộm Ôn Lê, bốn mắt nhìn nhau, người nọ biểu tình kinh ngạc, ấp úng nửa ngày, kinh ngạc nói không ra lời.